
rượu lên, nhấp môi rồi lại
đặt xuống. Lần này anh không nói gì nữa. Nhi thấy nhẹ cả người. Ở gần
anh cô luôn bị căng thẳng đến tột độ, cũng chẳng rõ vì sao nữa. Giá như
lúc nào cô cũng cảm thấy thoải mái như ở cạnh Khánh thì tốt biết bao.
- Ngày mai em nghỉ làm rồi.
Thảo Nhi thất vọng vì anh hoàn toàn
không bị thông báo đó của cô làm cho ngạc nhiên hay bất kì một phản ứng
nào khác. Hình như trên đời này chẳng có gì làm anh ngạc nhiên được.
Thấy Tùng đang tiến lại, cô quay vào trong phụ giúp Tiến một tay. Tùng
ngồi lên ghế bên cạnh, vỗ vai thằng bạn, tươi cười:
- Tao tìm mãy mãi, tưởng bỏ về rồi chứ?
Em ơi cho anh Brandy nhé! Mày đang uống cái gì thế? Trông lạ mắt nhỉ? Eo ơi, cái gì mà kinh thế này? Rượu mới à?
Không quay lại nhưng Nhi đoán được là
Tùng vừa thử uống thứ rượu mà Long gọi, có điều là cô không nghĩ nó lại
tệ như vậy. Tại sao Long lại thích nó chứ? Anh đang trêu đùa cô sao? Nhi quay ra đưa rượu cho Tùng, khiến anh ta phải ngạc nhiên thốt lên:
- Anh tưởng em làm ban ngày chứ? Mấy lần đến đây đâu có thấy em.
- Em cũng mới đi làm lại thôi ạ!
- Thằng bạn anh không làm phiền em chứ?
- Thực ra thì có đấy ạ!- Cô mỉm cười- Nhưng không sao, với bọn em, khách hàng là thượng đế mà.
Thảo Nhi đem café ra cho khách, khi quay lại thì đã không thấy Tùng đâu, còn trước mặt Long bây giờ có hai cuốn
tạp chí. Một trong hai cuốn tạp chí ấy là về xe cộ, nhưng điều khiến cô
ngạc nhiên là cuốn đó viết bằng tiếng nước ngoài, một loại ngôn ngữ cô
không hề biết. Long đang đọc nó chăm chú. Dưới đó còn một quyển khác, là một tạp chí tiếng Việt rất nổi tiếng. Long ngẩng đầu nhìn thái độ tò mò của cô, đẩy cuốn “Làm đẹp mỗi ngày” cho cô và hỏi:
- Cô nghĩ cô có thể đọc được những gì từ cuốn tạp chí vô vị thế này?
- Vô vị sao anh lại đọc nó?
Thảo Nhi vặn lại, cúi xuống nhìn cuốn
tạp chí số tháng này. Bìa tạp chí là ảnh một chiếc xe màu trắng, mui
trần, hai chỗ ngồi với những đường nét cầu kì nhưng cũng rất mềm mại.
Đứng cạnh chiếc xe là hai người mà cô đã gặp hôm vào bệnh viện thăm
Long. Hóa ra cả hai cô gái đó đều là người mẫu nổi tiếng.
Không có trình độ bình phẩm xe như Huy
Khánh hay Tú Linh, cô chỉ cảm thấy chiếc xe này rất hoàn hảo và đẳng
cấp. Ngay cả những chiếc xe như Stylish Girl, Prince Sun và thậm chí cả
Silver Wings cũng không thể hấp dẫn bằng. Một chiếc xe không bao giờ bị
lẫn giữa hàng ngàn chiếc xe khác, thậm chí là một vẻ đẹp không thể cạnh
tranh dù ở bất kì góc độ nào. Lẽ nào Long đang muốn mua chiếc xe này
thay thế cho Silver Wings đang bị hỏng? Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu hỏi:
- Không phải anh định mua chiếc xe này đấy chứ?
- Không.- Long vẫn cặm cụi với tờ báo nước ngoài- Tên nó là Windy.
Windy, cái tên chẳng còn xa lạ gì với cô nữa, nhưng đến bây giờ cô mới được nhìn thấy nó. Nó hiện đang là quán
quân của thế giới xe ở Việt Nam và được dân chơi xe hơi cả thế giới chú
ý.
Lật qua lật lại vài trang tạp chí, Thảo
Nhi đưa trả lại cho Long. Anh ngẩng đầu, nhìn cô và đặt hai cuốn tạp chí sang bên cạnh, đi ra phía bàn bi da gần đấy, nơi Tùng đang chơi rất náo nhiệt. Long nhập cuộc với họ rất nhanh.
Trung biến mất từ đầu tối, bây giờ mới thấy anh từ dưới đi lên. Anh đưa cho cô một chiếc phong bì, là tiền lương, rồi hỏi:
- Nghỉ hè xong em có muốn đi làm thêm ở đây nữa chứ?
- Nếu có cơ hội thì em vẫn sẽ đến đây làm.
- Vậy cứ thế nhé. Nghỉ hè xong đến tìm anh. Anh không muốn đào tạo em một cách uổng công như thế.
Quay sang Dung, anh giục:
- Chuẩn bị nghỉ đi, hôm nay anh phải về sớm.
- Sao lại về sớm ạ?
- Mai thi rồi, liệu về mà ôn bài đi.
Dung xịu mặt đi về phía phòng thay đồ. Nhìn theo Dung, cô nháy mắt hỏi Trung:
- Dương là thế nào với anh vậy? Hai người có vẻ thân nhau.
- Nó là em con cô của anh.- Trung lắc đầu cười, ra kiểu anh biết tỏng cô đang nghĩ gì.
Thảo Nhi ngẩn người. Vậy mà lâu nay cô
cứ nghĩ cô bé Dung thích Trung. Đưa mắt nhìn Long đang chơi ở phía xa,
cô hiểu ra ngay vấn đề. Người đó là Long chứ không phải Trung. Một chút
khó chịu nhen lên trong lòng cô, nên khi Long quay về phía cô, cô quay
ngoắt đi, miệng lầm bầm vài câu mà không ai nghe rõ.
- Em cũng nên về sớm đi.- Trung giục cô.
- Vâng.
Tạm biệt những người làm cùng mình bấy
lâu, cô rời khỏi quán và đi ra bến xe bus. Đang ngồi đợi xe, một chiếc
xe hai chỗ, màu xanh đen chạy chậm đến. Kính xe hạ xuống, và thật bất
ngờ, người ló ra là Long. Cô nhìn chiếc xe sửng sốt, có một chút tò mò.
- Cô không nghĩ được cái gì ngoài nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị như thế sao? Lên xe đi.
Cô trố mắt hỏi lại:
- Thế anh bỏ rơi anh Tùng ở đâu rồi?
- Nếu cô không lên xe thì tôi đi trước.
- Khoan đã nào...
Cô mở cửa xe ngồi vào. Long không nói gì nữa mà phóng vù đi. Nhìn nội thất sang trọng của chiếc xe, cô thích thú hỏi:
- Xe anh mới m