
g sáng rực bên ngoài. Ngày cô học cấp một, vùng quê nhỏ miền núi
nơi cô ở chưa hề có điện nói gì đến những ánh đèn sáng rực thâu đêm như thế
này. Cô nhớ mẹ hay sai mình đi mua dầu lửa đổ vào cây đèn dầu lấy ánh sáng học
bài. Ánh đèn mờ ảo ấy đã nuôi dưỡng bao ước mơ của những cô gái, chàng trai thế
hệ như cô. Để rồi giờ đây khi nơi đâu cũng là thứ ánh sáng chói mắt này, cô lại
hoài niệm được tìm về với thứ ánh sáng trong đêm tối năm nào.
Cũng giống như
khi mỗi hộ gia đình chỉ là căn nhà ván mái tôn, cô có thể chạy qua chạy lại
chơi với ông anh họ, với mấy đứa em họ, thỉnh thoảng ăn chực bữa cơm ở nhà cô
chú. Sau này có điều kiện hơn, nhà ai cũng xây nhà, làm hàng rào. Con đường tắt
để đi không còn, ai cũng lười đi đường vòng nên khoảng cách ngày một xa dần,
tình cảm cũng lạc lõng, không còn thân thiết như xưa được nữa. Hàng rào ấy
không chỉ ngăn cách con đường ngắn nhất đến nhà nhau mà vô hình chung nó đã
ngăn cách tình người với nhau.
Cũng giống như
cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này vậy, mạnh ai nấy sống, cô thậm chí không biết
hình dáng hàng xóm nhà mình ra sao. Suy cho cùng, đến chính bản thân con người
còn thay đổi huống chi sự phát triển của xã hội.
- Em kể anh nghe về hồi nhỏ của mình chưa nhỉ?
- Nếu anh nhớ không nhầm thì là chưa.
- Ngày ấy, thi tốt nghiệp cấp một, em làm bài không được tốt. Lý do là
gì anh biết không, em cẩu thả, đọc đề không kỹ. Trong bài tập làm văn, yêu cầu
tả một học sinh hiếu học, em lại đi tả một người con hiếu thảo. Còn đề toán có
một câu tìm x gì đó mà có 10x em đọc thành 7x. Thi xong dù biết em không có hy
vọng vào hệ A nhưng vẫn mù quáng tin vào luật thắng thua do em tự đặt ra.
- Luật thắng thua. - Anh hỏi lại.
- Phải, chơi banh đũa, anh chắc không biết đâu. Em tự nói với mình, nếu
em đi một lần từ đầu đến cuối thì em vào được hệ A, trước đó em toàn hụt ở màn
bắt cả mười đũa. Lần đầu tiên em đi hết được thật, nhưng cuối cùng vẫn phải vào
hệ B. - Ngừng một lát cô mới tiếp tục.
- Nhà em lúc đấy nghèo lắm, học phí hệ B là ba mười ngàn đồng một tháng,
trong khi hệ A chỉ sáu ngàn đồng một tháng, em rất xấu hổ với cô chủ nhiệm dạy
em. Một thời gian dài em không dám gặp cô, và kỳ lạ hơn, bố mẹ em không hề la mắng
em như em vẫn tưởng. Sau này lên lớp tám, lớp chín, em còn học bồi dưỡng thi học
sinh giỏi lý cấp tỉnh đấy. Bố em hay khoe với bạn bè ông, con bé này vừa đóng
tiền giỏi, vừa đóng tiền ngu.
Hoàng nắm chặt tay cô, ai cũng từng
trải qua một tuổi thơ dữ dội và dịu êm khi có gia đình bên cạnh cả, anh cũng
không ngoại lệ:
- Khi thơ bé, mỗi khi bị mắng anh luôn nghĩ phải làm cách nào đi thật xa
cái nhà này, ước gì anh lớn nhanh để bay thật cao, thật xa. Sau này, hết năm nhất
anh ra nước ngoài du học, những thú vui bên ngoài quá nhiều khiến anh quên mất ở
đây vẫn có những người mong chờ mình mỏi mòn. Lần đầu tiên anh về nhà sau những
chuyến vui dài, anh thấy đầu ba đã hai màu tóc, khóe mắt má anh lộ rõ vết chân
chim. Bà ôm anh vào lòng thì thầm, bà nhớ anh quá. Đó là lần đầu trong đời anh
nghe má nói câu đó, ba má luôn yêu anh theo những cách hoàn hảo nhất. Đây cũng
là lần đầu tiên anh nhận ra anh phải trân trọng những gì mình đang có.
Ai chẳng từng đi
qua một thời tuổi trẻ bồng bột, thích làm trái ngược hoàn toàn ý cha mẹ, khi đó
đơn giản chỉ nghĩ họ thật phiền phức luôn áp đặt ta điều này điều kia. Ta chỉ
thật sự lớn khi nhận ra đó chỉ vì họ quá yêu ta mà thôi. Dẫu biết là thế, nhưng
trong những năm tháng dài rộng của cuộc đời này, được mấy lần ta dừng lại và
nghĩ về họ.
Đêm thành phố đầy
sương, cái se lạnh của thời tiết đầu đông khiến đôi tay anh dường như lạnh hơn,
nắm chặt lấy bàn tay người đang ngồi cạnh mình kiếm tìm chút hơi ấm. Hãy cứ để
cô sưởi ấm cho anh theo những cách giản dị thế này.
Ngày tháng dần trôi, cuối cùng ngày trọng
đại trong đời Hạnh cũng đến, sau khi cưới ở quê thì Minh Vương và cô ấy quyết định
báo hỷ ở Sài Gòn, nơi có nhiều bạn bè, đồng nghiệp của cả hai. Tất nhiên Kiều
Lam để lại dấu chân ở mọi nơi tổ chức hôn lễ của Hạnh.
Cô và Hoàng dẫn
Seven đến nhà hàng từ rất sớm, giúp Hạnh xem xét lại những gì còn thiếu sót, rồi
lại giúp cô ấy tiếp đãi khách, ổn định chỗ ngồi. Nhìn bố Hạnh trao cô ấy vào
tay Minh Vương, cô bồi hồi, con người ta ai cũng một lần trong đời trải qua
giây phút thiêng liêng này.
Từ bây giờ, cuộc
đời cô ấy đã sang trang mới, hai người sẽ phải sống nhường nhịn nhau hơn, suy
nghĩ cho nhau nhiều hơn. Hoàng im lặng nắm chặt tay Kiều Lam, bởi anh biết cô
đang xúc động. Cô ngồi cùng bàn với mấy đứa bạn phòng ký túc ngày xưa, đến lượt
Hạnh chúc rượu bàn cô, chúng nó hét ầm lên.
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Sai rồi, phải là hôm nay trong đám xuân xanh ấy chứ.
- Chú rể, lại đây, chị chỉ dặn em mấy điều, không được bắt nạt cô dâu của
chúng ta, không được ăn cây táo, rào cây sung làm cô ấy phải buồn. Nhớ chưa?
- Uống với tụi chị ly rượu