Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 9.00/10/447 lượt.

n nơi thì
cũng là lúc có tin tức của Quốc Thanh, thằng bé vừa tới đồn cảnh sát tự thú
cách đây mấy giờ. Nghe nói cậu ấy dùng dao đâm bị thương một cô gái. Kiều Lam
và Hoàng đến đồn cảnh sát thì được biết
cậu bé bị tạm giam vì hành vi cố ý dùng hung khí gây thương tích cho người
khác. Nhờ quan hệ của Hoàng mà cô được nói chuyện với Thanh ngay sau đó. Thanh nhìn
gầy hẳn đi, vẻ mặt tiều tụy, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ cúi gằm.

- Chị ơi, em xin lỗi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Kể cho chị nghe xem nào?

Thằng bé bắt đầu
kể về Đỗ Thị Hoài Hân, cô gái bị thương đang nằm viện.

- Em và cô ấy quen nhau trong lần đấu thầu đầu tiên mà em tham gia,
chính sự vui vẻ, hòa đồng và vẻ đẹp ma mị của cô ấy cuốn hút em. Sau đó, em xin
số điện thoại của Hân, chủ động nhắn tin gọi điện cho cô ấy. - Kiều Lam nghĩ thầm,
đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

- Em hay rủ cô ấy đi ăn, dù em biết cô ấy đã có bạn trai, nhưng lúc đó
em đơn giản chỉ nghĩ, cô ấy không từ chối em, tức là mình còn có cơ hội. Rồi một
hôm, Hân gọi điện rủ em đi nhậu, cô ấy bảo vừa chia tay bạn trai, đang rất buồn
chỉ muốn chết quách cho xong. Hôm đó em phải đem hồ sơ thầu đi nộp nên nói cô ấy
chờ em một tiếng, Hân lại bảo nếu em không đến ngay cô ấy sẽ tự tử. Kết quả em
không mang hồ sơ đi nộp mà đến thẳng chỗ cô ấy. Chúng em uống rất nhiều, nhiều
đến mức chẳng giữ được tự chủ, Hân chủ động sà vào lòng em, cởi bỏ cúc áo sơ mi
của em. Em chỉ là thằng đàn ông bình thường, trước sự quyến rũ của người con
gái mình yêu làm sao em kìm chế được chứ.

- …

- Hôm sau tỉnh dậy hồ sơ đã không cánh mà bay. Em hỏi nhưng cô ấy bảo
không biết, còn bảo em nhớ lại xem có đánh rơi ở đâu không. Chúng em đang lục
tìm mọi ngóc ngách trong nhà cô ấy thì một người đàn ông tiến vào. Vẻ mặt Hân
biến sắc, ấp úng chẳng nói được lời nào, hóa ra đấy là người yêu hiện tại của
cô ấy, họ không hề chia tay chị à. Chị biết người đàn ông ấy là ai không? Giám
Đốc công ty đối thủ của chúng ta đấy. Thì ra, Hân vì giúp người đàn ông kia nên
họ đã bày ra một cái bẫy, chi cần em nhảy vào là xong. Lúc đó em tức giận quá,
vớ được con dao gọt hoa quả trên bàn đâm cô ấy một nhát vào bụng. Em là một thằng
ngu mà, bị người ta lợi dụng mà không hay biết gì.

Đây vốn là câu
chuyện đầy rẫy trên báo, xem trên phim không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô đều
thấy nam chính mới si tình làm sao. Nhưng hiện giờ Kiều Lam chỉ muốn mắng vào mặt
Thanh rằng cậu ấy quá ngu ngốc, cô thật muốn cho cậu ấy vài cái tát.

Cô gái này cũng
quá gian xảo rồi, biết lợi dụng cả bản thân và người bên cạnh mình một cách triệt
để đến thế. Nhưng mọi việc đều đã có báo ứng rồi, người ngồi tù, người nằm viện,
chỉ hy vọng suy nghĩ của những người trong cuộc thoáng hơn mà thôi. Trước khi
đi cô nói với Thanh:

-
Năm 1990, năm em ra đời ấy, Mandele nói một câu trước khi ra tù thế này: “Khi
tôi bước đến với tự do, tôi biết rằng nếu không bỏ lại nỗi đau và sự căm thù
phía sau, tôi sẽ mãi ở trong tù.” Hãy nhớ câu nói này nhé, chị sẽ mời luật sư
giảm án tù cho em và cho tay giám đốc kia sự trừng phạt mà hắn phải nhận.

Kiều Lam kể với
Hoàng chuyện lúc nãy trong trại giam, anh cười cười véo mũi cô.

- Đàn bà nguy hiểm thật đấy.

- Nhưng đàn ông các anh biết cả việc lợi dụng sự nguy hiểm của đàn bà,
đúng là nham hiểm. Cô gái ấy vừa đáng thương, vừa đáng giận, vì quá yêu một người
mà giẫm đạp lên tình yêu của một người khác dành cho mình.

- Nếu là anh anh sẽ chẳng cần dùng đến cách đó. Đàn ông làm thế người ta
gọi là hạ lưu đấy.

- Anh chưa đủ giàu hay sao?

- Trên đời này làm gì có khái niệm đủ giàu chứ cô bé.

Đang nói thì điện thoại cô vang lên, Viên gọi
tới, đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi cho cô kể từ lần nói chuyện kia.

- Nghe.

- Hôm nay cậu rảnh không?

- Sao, tính mời tớ đi cà phê cà pháo hả? Rảnh mọi lúc mọi nơi.

- Đến đây lẹ, vẫn chỗ cũ, giới thiệu với cậu một người.

- Được dẫn người nhà theo không?

- Nếu là người yêu thì được.

- OK, mười lăm phút nữa gặp.

Kiều Lam quay
sang hỏi Hoàng:

- Uống cà phê chùa không anh?

- Tất nhiên, anh không từ chối.

- Em hiểu vì sao anh lại giàu rồi.

Hoàng quay sang cóc đầu cô một cái.



Hóa ra Viên giới
thiệu người yêu cho cô, một cô gái nhỏ hơn Viên hai tuổi, làm cùng công ty. Cô
bé tên Lệ, không đẹp sắc sảo nhưng nhìn cũng dễ thương, xinh xắn, cũng dễ gần.
Kiều Lam ghé tai Viên nói nhỏ.

- Được đấy, tớ chấm tám điểm.

- Này, sao chỉ có tám điểm, tớ chấm cả mười đấy.

- Đó là chuyện của cậu, liên quan gì đến cách cho điểm của tớ.

- Cậu lượm ở đâu được anh chàng bên cạnh thế? Đẹp trai hơn tớ rồi.

- Tất nhiên là lượm thùng rác chứ đâu.

- Ái chà, mạnh miệng thế nhỉ, coi chừng đấy.

- Hai người kéo ghế qua góc kia nói chuyện riêng được rồi đấy. Nhỏ to cả
buổi chắc là đang nói xấ