80s toys - Atari. I still have
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 9.5.00/10/377 lượt.

con biết rồi ông hai, mới tí tuổi đầu mà đã ham chơi rồi. - Khang
lấy tay vò cái đầu húi cua của cậu cháu.

Điện thoại của
cô reo cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cậu cháu, Seven lon ton chạy vào lấy
điện thoại cho mẹ.

- Để anh chở mọi người ra sân bay nhé? - Chất giọng trầm ấy cô đã nghe
qua rất nhiều lần, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cô phát hiện ra nó chan chứa
yêu thương đến thế.

- Vâng, em chuẩn bị ăn sáng, anh qua ăn luôn nhé.

- Ừ, chờ anh. - Anh cười khẽ rồi cúp máy lái xe men hướng sông Sài Gòn.

Chuông cửa vang lên, cô biết đó là
anh, hai cậu cháu ăn sáng xong thì chui vào phòng mình dọn đồ, nên cô rất tự
giác chạy ra mở cửa. Anh đứng đó với nụ cười rạng rỡ làm cô bối rối. Bởi chỉ mới
hôm qua thôi, họ còn là hai người bạn đơn thuần mà thôi. Có lẽ anh hiểu cô đang
nghĩ gì nên rất tự nhiên nắm tay cô đi vào nhà.

-
Xem sáng nay chúng ta có gì ăn nào? Cháo gà đậu xanh, em đúng là dân nghiện gà!
- Anh vừa nói vừa cảm thán, cũng đúng thôi, bởi có lần cô dẫn anh đi ăn với Bảo
Anh, nó cũng gọi một bàn toàn gà là gà. Thật ra cô không nghiện gà như anh
nghĩ, chỉ vì tủ lạnh nhà cô còn mỗi mấy cái đùi gà nên cô chỉ có thể nấu món
này.

Dọn dẹp xong mọi
người lục đục ra sân bay cho kịp giờ, Seven đi chuyến chín giờ nên tám giờ đã
phải có mặt làm thủ tục. Sau khi hai cậu cháu vào phòng chờ, cô quyết định tìm
một quán cà phê gần đây đợi đến lượt bay của mình. Anh ngồi đối diện đọc báo bỗng
ngước mắt lên hỏi cô.

- Hay là anh tiễn em nhé!

- Thì anh đang tiễn em đấy thôi.

- Tiễn em đến Hải Phòng. À, em ngồi yên ở đây nhé.

Anh lại bổ sung một câu khiến cô càng không hiểu
ý anh. Chưa đợi cô kịp hỏi anh đã đứng lên đi về hướng sân bay. Kiều Lam nghĩ
có lẽ anh đi mua vé, chuyến bay giống cô, nhưng giờ này liệu có mua nổi không
nhỉ. Bật cười với suy nghĩ của mình, anh mà cũng có lúc lưu luyến thế này ư, lần
đầu tiên cô thấy, hình như cũng lần đầu cô thấy mình mỉm cười hạnh phúc vì một
người đàn ông của hiện tại.

Một lát sau anh quay lại với tấm vé trên tay,
cô biết mình nghĩ đúng nên cũng không hỏi anh đi đâu. Anh cất vé vào túi, ngồi
xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay cô, có lẽ cô không biết anh chờ đợi giây phút
này bao lâu rồi. Người ta thường nói bàn tay con gái luôn mềm mại như không có
xương vậy, bàn tay cô cũng rất đẹp, các ngón tay thon dài, trắng trẻo nhưng lại
không hề mềm mại. Thấy anh cứ nhìn bàn tay mình như thắc mắc, cô cười bảo anh rằng
có lẽ là di truyền, mọi người trong gia đình cô đều thế cả.

Ngó thấy cũng sắp
đến giờ làm thủ tục, cô cười cười với anh bước ra khỏi quán cà phê. Đến trạm kiểm
soát, thấy anh đứng lại vẫy tay với cô mỉm cười mà không hề bước vào cùng cô
như dự định, cô thắc mắc.

- Anh không bay sao?

- …

Anh không nói chỉ phất phất tay ý bảo cô vào
trong đi. Kiều Lam bỗng thấy hụt hẫng, hóa ra cô tự mình đa tình rồi, giận rồi,
cô đi một mạch vào trong không thèm ngoái đầu lại nhìn anh. Phòng chờ hôm này
đông người hơn bình thường, có lẽ nghỉ hè nhiều bậc phụ huynh cho con về quê hoặc
đi chơi.

Mẹ gọi điện tới
nói bố và dì út nhà cô mới đón được hai cậu quý tử về nhà. Bảo cô cứ yên tâm,
Seven có bà lo, còn dặn một thôi một hồi nào là đi đừng cẩn thận, nào là nhớ ăn
uống đúng bữa. Cô cười cười vừa gật đầu vừa hứa với mẹ. Trong mắt bất cứ người
mẹ nào thì con mình mãi mãi chỉ là đứa trẻ chưa biết lo mọi thứ cho chính mình.
Bố mẹ cô chỉ là những người nông dân bình thường, nhưng tình yêu họ dành cho bốn
anh em cô không hề tầm thường.

Khi cô nói cô có
thai, cha đứa trẻ chuẩn bị lấy người con gái khác. Bố mẹ ngồi đó đăm chiêu thật
lâu, rồi mẹ chỉ nói, con gái lớn rồi, con phải chịu trách nhiệm trước những sai
lầm của mình, đứa trẻ này đã có duyên đến thì nên giữ. Cô biết những năm 2007,
quan niệm của mọi người chưa thoáng như bây giờ, quyết định ấy của mình có thể
chịu nhiều điều tiếng của xã hội.

Nhưng bố mẹ lại
không hề khuyên cô bỏ cái thai ấy đi. Cả khi cô quyết định ra Hà Nội làm việc với
anh hai, ông bà còn tự mình theo cô ra đó nửa tháng để cô không thấy bỡ ngỡ trước
môi trường mới. Cô nghỉ việc ở công ty anh hai vì bị đồng nghiệp đổ oan, anh
hai cũng chỉ nói cứ đi đâu đó cho khuây khỏa. Tết năm ấy, cô không về nhà mà đến
miền đất bình lặng Lạng Sơn, nơi thơ mộng trong câu ca dao:

Đồng
Đăng có phố Kỳ Lừa

Có nàng Tô
Thị, có chùa Tam Thanh

Ai lên
xứ Lạng cùng anh

Bõ công bác
mẹ sinh thành ra em

Tay cầm
rượu trắng nắm nem

Mảng vui
quên hết lời em dặn dò

Cô đã tận mắt chứng
kiến cây số 0 được đặt tại ranh giới Việt Nam và Trung Quốc, cũng đi qua cây cầu
Kỳ Lừa bắc qua dòng sông Kỳ Cùng. Dân làng truyền nhau rằng mấy tháng trước có
đôi vợ chồng chết thảm nơi đây, đứa con mấy tháng không nơi nương tựa phải vào
cô nhi viện.

Có lẽ đồng cảm với
số phận đứa trẻ ấy nên dò tìm nửa ngày, cô cũng đứng trước trung tâm hy vọng Lộc
Bình, nơi em bé bất hạnh ấy đã đến.