
thấy mặt đất như chao đảo. Ran lắc lắc đầu, tự nhủ sẽ thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon khi quay về nhà. Sau hôm nay nữa thôi.
Ran thật sự không thể chú ý vào họp hành gì cả, cô chỉ mong sao cho họp mau kết thúc, nhìn những xấp tài liệu mình đã sắp sẵn trên bàn, ý nghĩ muốn về càng lúc càng đánh úp vào tâm trí cô ngày một mạnh mẽ hơn. Shinichi lướt qua một số bản báo cáo rồi đứng dậy.
-Dừng ở đây, cuối tuần họp tiếp. Ran, thu dọn hết rồi tổng kết lại toàn bộ doanh thu vào ba tháng gần nhất lại.
Ran gật đầu theo quán tính, rồi thu dọn những tài liệu trên bàn, cô muốn thả lỏng nhưng tay vẫn nắm chặt. Đầu óc cứ như lên tận mây, cô lắc lắc đầu mình làm sao thế này? Shinichi đến gần kéo tay cô, Ran kinh ngạc quay lại nhìn anh. Mồ hôi ra ngày một nhiều cảm giác mơ hồ ngày càng phủ lên tâm trí một lớp màn dày đặc. Ran thấy trước mặt chỉ có một đôi mắt màu xanh dương đang nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy ý thức mơ hồ, mặt đất rất gần...
-------------
Shinichi nhìn thấy Ran ngất, đầu óc không tập trung nổi nữa. Anh có ép cô làm việc quên ngày tháng như thế này không? Không phải cô không nghe lời của anh mà cứ tự hành mình đấy chứ? Shinichi cảm thấy không thể hiểu nổi cô nữa. Anh bế sốc cô lên, cho cô dựa sát vào ngực mình. Nhiệt tỏa ra từ cô, rất nóng... Shinichi thở dài, đồ ngốc! Anh mắng thầm trong miệng, rồi làu bàu đi ra xe.
Đã hơn mười giờ đêm, Shinichi lay lay cô, cố cho Ran lấy lại được một chút ý thức mơ hồ nào đó. Ran mở mắt, rồi yếu ớt nhắm lại, được một lúc, lại mơ hồ cười. Shinichi lắc đầu, đến điên lên được. Anh cũng không biết mình đã nói gì, chỉ biết giọng khàn khàn của mình cứ -gần như là- hét lên với Ran.
-Tỉnh, tỉnh ngay cho anh! Ran!
-Em đâu ngủ...
Ran đáp cho có lệ, rồi lại nhắm mắt lại. Shinichi mở cửa xe, đặt cô xuống ghế cài dây an toàn cẩn thận.
-Đến viện ngay đây, em tỉnh đi! Tỉnh ngay!
Đột nhiên, Ran nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Shinichi nhận ra tay cô cứ bám chặt lấy áo mình. Định gỡ ra, nhưng Ran lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt đỏ ửng vì cơn sốt.
-Đừng đến bệnh viện.... Xin anh....
Giọng cô nghẹn lại, cô ghét viện, vô cùng ghét. Shinichi chợt nhận ra sự mềm yếu trong giọng nói của cô. Đành nắm lấy tay cô,
-Được, không đến viện nữa anh đưa em về nhà... Nhưng em phải nghe lời.
Ran gật đầu, buông tay.
Shinichi nói là làm, vào xe, lái xe với vận tốc cao nhất. Anh thấy như ruột gan cứ loạn hết cả lên. Lòng còn nóng hơn lửa đốt. Cuối cùng cũng đến nhà, Shinichi chạm vào cô, rồi đặt cô lên giường.
Anh vắt một chiếc khăn, để lên trán cô. Rồi chờ đợi. Shinichi chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô. Dường như trong phút chốc, mọi cảm giác tan biến.
Tốt nhất em đừng có chuyện gì.
Shinichi nghiến răng, cầm điện thoại lên.
-Tại sao giờ vẫn chưa có bác sĩ đến?????
Bên đầu dây vội hối lỗi, nhưng Shinichi không quan tâm.
-Một, hai phút nữa xuất hiện ngay. Không thì đừng hi vọng hoạt động đến sáng mai!
Bực dọc tắt điện thoại. Anh nghe sau lưng mình có tiếng rên rất nhỏ.
-Nước...
Anh kéo Ran lên, để dựa vào mình, cho cô uống từng ngụm nước một.
Ran nhìn anh, nghĩ ngợi gì đó, rồi tay cô bám chặt lấy người trước mặt, như một cái phao xuất hiện khi cô cần đến nhất.
Đừng đi
Shinichi nhìn cô, đặt cốc nước xuống bên cạnh, rồi để Ran nằm yên. Ánh mắt trầm mặc từ lúc nào. Được, không đi đâu cả. Đuổi cũng không đi.
Ran có một giấc mơ. Giấc mơ thật đến nỗi mỗi lần cô mơ màng trong cơn nóng thiêu đốt tất cả các giác quan. Cô vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn và hương thơm đặc trưng riêng của bóng hình ấy. Đuổi cũng không đi.
Chớp một lần, cô nhìn thấy nó. Giấc mơ màu xanh dương. Chạm vào sẽ vỡ tan.
Cô nhớ cảm giác cô đơn ngồi trong phòng là thế nào, cũng nhớ cảm giác mệt đến điên cuồng mà phát hiện không thể dựa dẫm vào ai là như thế nào. Lúc này đây, cô cũng nằm ở đó, cơn mơ không cảm xúc. Ấy vậy mà dường như, chỉ một chút thôi. Cô yên tâm nhắm mắt.
Dù sau khi khép hờ đôi mắt, màu đen vẫn như cũ ập đến. Nhưng cô không thấy sợ nó, có cảm giác tất cả những cảm giác sẽ đến không còn quá đáng sợ. Có ai đó đã hứa với cô "dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở đây" Ran khẽ cười, yên tâm nhắm mắt. Dù người đó là ai, cũng đem lại cảm giác thật bình yên cho cô. Vậy là đủ rồi.
------------
Buổi sáng đến rất nhanh, Ran không nhớ mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi. Có lẽ rất lâu rồi, đầu cô nặng trịch như búa bổ. Mở đôi mắt màu thạch anh, cô chớp vài cái khi bắt gặp ánh sáng mặt trời đang rọi thẳng vào chiếc giường màu kem.
Bên cạnh, cô cảm giác tay mình đang bị giữ lấy. Rất khó chịu.
Rồi cô nhìn anh, Shinichi đang tựa vào ghế, thả lỏng mình. Ngực anh phập phồng mỗi lần anh hít thở. Shinichi ư? Cô ngạc nhiên, rồi lắc đầu vào lần. Điều đó đánh động đến anh,