
, bye Như.
- Bye Duy.
Dập máy rồi, tôi còn ngồi ngẩn ngơ, ngơ ngẩn mãi. Mai à, kế hoạch của
tôi, à quên, của Duy, nghe rất khả thi, mong là tất cả sẽ ổn.
Hehe, cơ hội của tôi đã đến rồi, fighting!!!
Điện thoại chỉ ba giờ sáng, tôi nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ
được, mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi lại nhớ đến Như, nhớ đến…cô bạn mà
bắt đầu từ hôm nay, cô ấy đã trở thành người yêu của bạn thân tôi!!!
Ngốc nghếch làm sao khi tôi đã để chuyện đấy xảy ra mà không một chút
ngăn cản, phản đối. Tôi biết làm sao được, cô bạn tôi thầm thích lại yêu bạn thân của tôi chứ! Cứ nghĩ lại quãng thời gian vô cùng ngắn ngủi
được ở gần cô ấy, tôi lại thấy buồn vô hạn. Rồi hình ảnh khi lần đầu
tiên gặp cô ấy cứ hiện ra trong đầu tôi.
Tôi quen Như đến nay cũng đã khá lâu. Lần đầu tôi gặp cô ấy là vào ngày
làm thêm đầu tiên của mình. Jewel là tên quán kem tôi làm, cũng là nơi
tôi gặp người khiến cho tim tôi xao động. Lúc đó tôi chưa biết tên cô
ấy, chỉ biết, hôm ấy, cô ấy đã vào quán kem hai lần. Lần đầu tiên là từ
sáng sớm, ngay từ lúc quán mở cửa, khi trong quán chưa có một ai, tất
nhiên là ngoài cô ấy, tôi đã thấy Như ngồi ở một bàn bên cửa sổ, tay cầm tờ báo Hoa học trò. Nhưng cô ấy không đọc, mắt Như lơ đãng nhìn ra
ngoài, không hiểu cô ấy nhìn cái gì, nhưng cô ấy cười, tôi không biết
dùng từ gì đã diễn tả nụ cười ấy. Nụ cười trong trẻo như khiến cả thời
gian cũng dừng lại vì ngơ ngẩn. Tuy chỉ là cười mỉm thôi, nhưng quả
thực, nụ cười ấy đẹp mà thanh khiết vô cùng, nụ cười không vướng bận bất cứ ưu phiền gì của cuộc sống thường nhật, cứ như cô gái ấy sống chỉ để
luyện cười vậy!
Mà đến thời gian còn phải ngẩn ngơ ngắm nhìn cô ấy thì sao tôi lại không chứ. Tôi đứng từ một chỗ khá sâu bên trong quán, tay chân cứng đờ nhìn Như. Cô ấy chắc không để ý có người đang nhìn mình nên vẫn nhìn ra
ngoài, vẫn cười, cái cằm trắng tựa hờ lên tay. Đôi mắt trong veo cũng
thuần khiết như nụ cười đấy, đôi môi chúm chím tựa hoa anh đào, có lẽ
nhờ đôi môi đẹp vậy nên chỉ là một cái cười mỉm cũng làm chết một thằng
con trai, như tôi!
Nhưng tôi cũng chưa phải…chết lắm, bằng chứng là tim tôi vẫn đập khá
bình thường, tôi chỉ ngơ ngẩn vì nụ cười của cô ấy tí thôi, nên sau đó,
thấy cô ấy hướng đôi mắt nhìn vào quyển báo, tôi lại quay xuống tiếp tục lau ly. Tôi tự cười mình một cái. Trước kia tôi thiếu gì con gái thích, thiếu gì cô xinh như thế để ý, nhưng đó là khi tôi có tiền. Giờ trong
tay không còn gì cả, đến tiền đi học còn phải tự kiếm, thì lấy đâu ra
được một cô gái xinh như vậy để ý chứ. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải có
một vẻ ngoài ưa nhìn như thằng bạn thân, cô ấy mà phát hiện ra tôi nhìn
cô ấy nãy giờ thì chắc sẽ cười tôi nhiều lắm. Nhìn cô ấy xinh như vậy,
chắc cũng là tiểu thư con nhà danh giá. Tôi không nên phí thời gian…ngắm cô ấy làm gì.
Thế rồi khách đến đông đủ, tôi cũng quên bẵng cô gái xinh với nụ cười
đẹp tựa nắng mai kia đi. Nhưng hình như là chúng tôi có duyên thì phải,
chiều hôm đó, tôi lại gặp lại cô ấy. Lần này cô gái ấy đi cùng bạn. Cô
bạn cô ấy quả thực cũng xinh, nhưng hình như bị vẻ đẹp của cô ấy che lấp hết rồi. Tôi cũng không biết là có phải mình tôi thấy vậy không, nhưng
ánh mắt tôi chỉ dồn được mỗi vào cô ấy. Như đi cùng bạn vào bàn, rồi lại mang tờ báo Hoa học trò ra đọc. Cô bạn kia thì nói khá nhiều, nhưng cô
ấy chỉ ậm ừ, rồi cứ cắm cúi đọc báo thôi. Thấy cô ấy đọc rồi cười rất tự nhiên, tôi thấy tim mình bắt đầu có biểu hiện bệnh lý rất lạ lùng. Tôi
biết cái biểu hiện này là gì, tuy chưa thích ai, nhưng không phải ngu
ngơ tôi không nhận ra là tim mình đang đập khá nhanh khi mang kem ra cho hai cô gái ấy. Đứng bên cạnh nhìn, Như còn xinh hơn nữa. Tôi thoáng
thấy bối rối lạ thường. Không lẽ thích một người lại nhanh đến thế, tôi
mới chỉ gặp cô ấy lần thứ hai. Mà thích một người chỉ bằng vẻ ngoài,
điều đó thật không hay ho chút nào. Vì thế, nên tôi cố gắng đưa hình ảnh cô ấy ra ngay khỏi tâm trí. Mặc dù thế, những lúc không hiểu bản thân
vô tình hay cố ý, tôi vẫn đưa mắt lén nhìn cô ấy. Dễ thương thật, lúc đó tôi chỉ thầm nghĩ như vậy.
Sau đó đã có một chuyện không mấy tốt đẹp xảy ra. Không hiểu từ đâu có
một bọn côn đồ xông vào quán, bắt nạt chị vợ anh chủ. Trong quán lúc đấy toàn con gái, anh chủ cũng không có ở đây, tôi bỗng trở thành người bảo vệ duy nhất cho cả chị ấy lẫn Jewel. Nhìn bọn chúng đông mà dữ tợn như
vậy, tôi cũng thấy lo lo, tất nhiên, nỗi lo đấy tôi chỉ để trong lòng.
Tôi chưa đánh nhau bao giờ, cũng còn chưa gây sự với ai. Việc tôi làm
được duy nhất là ra ngăn cản chúng không trêu ghẹo chị ấy. Bọn chúng
cũng dọa nạt tôi, lúc đấy thì tôi không sợ nữa, cứ nghĩ đến chuyện cô ấy đang theo dõi tôi làm…người hùng là tôi lại thấy dũng cảm lạ thường. Và tôi bảo chị chủ gọi ngay cảnh sát. Bọn chúng có lẽ cũng sợ nên bỏ đi,
sau khi để lại cho tôi một lời hăm dọa. Cũng may chưa có gì rắc rối hơn
xảy ra.
Đến lúc này, tôi mới thở phào quay ra nhìn cô gái ấy – chính là Như.
Hình như cô ấy không để ý đến c