pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210560

Bình chọn: 9.5.00/10/1056 lượt.

a không nên tốn thời gian với loại người này. Hôm qua không được ngủ ngon giấc, bây giờ chúng mình đi nghỉ ngơi thôi”.

Tư Tồn vội vã bám chặt vào cánh tay Mặc Trì như sợ
anh vuột bay mất, rồi dìu anh về phòng ngủ. Tổn thương mà Giang Thiên
Nam gây ra cho cô vẫn chưa hoàn toàn lành lại, nhưng lúc này đây cô gần
như muốn nhảy bổng lên, thậm chí còn muốn cảm ơn anh ta. Nhờ anh ta làm
loạn, Mặc Trì đã quay về bên cô.

Mặc Trì, thật tốt quá, em cứ
tưởng rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em...” Mắt cô bừng sáng, lấy lại thần thái thường ngày. Có hàng ngàn lời cô cần nói với anh.

Nét mặt Mặc Trì lại trở về vẻ u tịch như trước, anh lạnh nhạt gỡ tay cô ra: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi làm”.

Một lần nữa Tư Tồn thấy mình lại rơi xuống vực thẳm: “Mặc Trì, anh không
tha thứ cho em sao? Lúc nãy anh chỉ đóng kịch thôi sao?”, cô run rẩy hỏi anh.

Mặc Trì nhìn sâu vào mắt cô, rất lâu sau mới nói: “Không phải”.

Tư Tồn như được thắp lại hi vọng: “Vậy là anh đã tha thứ cho em?”

Mặc Trì lạnh nhạt lắc đầu: “Anh không trách gì em cả. Chỉ có điều, anh không xứng đáng với em”.



Tiết trời lúc này đã chuyển sang thu muộn. Tư Tồn ngồi thần người trước
chiếc đồng hồ cổ, lặng lẽ đếm thời gian cả một ngày trời. Hai vạn tám
ngàn tám trăm giây, bốn ngàn tám trăm phút, tám tiếng đồng hồ. Đã đến
giờ Mặc Trì tan làm, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh ở nhà.

Tư Tồn bất động, chớp chớp đôi mắt đã cay xè vì nước mắt. Bữa tối được cô
giúp việc mang tới nhưng cô vẫn ngồi lặng như một pho tượng. Cô nhất
định phải đợi Mặc Trì về dùng bữa. Lúc này, ngoài việc duy nhất là chờ
đợi ra, cô còn biết làm gì nữa đây. Ban sáng anh còn nói ra những lời
tuyệt vọng như vậy, chứng tỏ vẫn chưa tha thứ cho cô. Cô sẽ không nản
lòng, sẽ tiếp tục cầu xin sự tha thứ của anh.

Rất lâu sau, Tư Tồn mới nghe thấy một chuỗi tiếng lộc cộc gõ lên sàn nhà. Đó chẳng phải là
tiếng nạng của Mặc Trì sao. Cô lao ra như tên bắn. Mặc Trì đang lết từng bước chân nặng nề qua phòng khách, toan bước vào thư phòng.

Tư Tồn chỉ chực rơi nước mắt. Mặc Trì mỏng manh như một ngọn gió, khẽ lướt qua cô mà không buồn nhìn cô lấy một thoáng.

“Mặc Trì..”, Tư Tồn khẽ lên tiếng.

Mặc Trì dừng lại. Cô bước về phía anh với vẻ chậm chạp, đầu ngẩng cao, hai
mắt không rời khỏi anh. Khuôn mặt cô nom đã gầy tới mức anh không nhận
ra nữa, trên đó phủ đầy những giọt nước mắt.

Mặc Trì khẽ ôm lấy
Tư Tồn, giọng nói khàn khàn của anh thoảng bên tai cô: “Gần đây... công
việc của anh bận quá. Anh phải làm thêm giờ”.

“Chắc anh vẫn chưa
ăn cơm phải không? Để em bảo cô giúp việc mang cơm lên cho anh nhé”, Tư
Tồn nói. Mặc Trì đã chịu ôm cô thêm một lần nữa, chỉ thế thôi cũng đủ
khiến cô nguôi ngoai phần nào.

“Anh ăn rồi”, Mặc Trì nói rồi đi vào thư phòng. Tư Tồn vội vã chạy theo anh, nhưng cánh cửa đã đóng sập lại trước mặt cô.

Tư Tồn đứng chôn chân hồi lâu trước cửa thư phòng, bên trong Mặc Trì cũng
không chút động tĩnh gì. Hai người chỉ cách nhau một tấm cửa mỏng manh
mà trái tim giờ đã cách xa ngàn trùng, Tư Tồn không cách nào chạm tói
anh. Cô lặng lẽ quay về phòng ngủ, ngồi khóc một mình cho tới khi trời
sáng.

Nắng sớm nhẹ chiếu vào phòng. Tư Tồn. ôm chặt chiếc chăn
lạnh lẽo, khẽ rùng mình rồi lặng lẽ ra khỏi giường đi thay đồ, rửa mặt.
Cô tới đứng bên ngoài thư phòng một hồi lâu. Bên trong tuyệt không một
tiếng động nào vọng ra, cô không biết Mặc Trì đang ngủ hay vẫn ngồi đó
thẫn thờ suy nghĩ cả đêm. Mấy ngày nay, anh chẳng có lấy một phút giây
nào được nghỉ ngơi tử tế, sắc mặt đã trở nên râ't tệ. Tư Tồn nghe tim
mình đau nhói. Anh đã không muốn nhìn thấy cô, cô ở lại đây phỏng còn
ích gì nữa? Nếu cô đi rồi, ít ra anh sẽ chịu quay về phòng ngủ và chìm
vào một giấc ngủ an lành. Chỉ cô mới biết, sức khỏe của anh còn. lâu mới hồi phục được. Nếu cứ tiếp tục chịu khổ như vậy, anh sẽ gục ngã mất.

Qua cánh cửa, Tư Tồn dường như muốn nói với anh một điều gì đó, đôi môi khẽ mấp máy nhưng lại không bật nổi thành lời. Có lẽ, lúc này đây, anh
chẳng muốn nghe tiếng nói của cô đâu.

Tư Tồn gạt nước mắt, quay
người đi xuống tầng thì gặp cô giúp việc đang chuẩn bị bưng cơm lên. Tư
Tồn nói nhỏ: “Nhất định cô phải khuyên anh ấy ăn chút gì đó giúp cháu
nhé”.

“Thế còn cô?”

“Cháu về trường bây giờ”.


Tồn quay lại trường học vào đúng giờ lên lớp. Trong sân trường, người
qua kẻ lại như nêm, cô chỉ biết cúi đầu vội vã đi qua. Cô đi qua sân
bóng đá, qua thư viện, rồi đi tắt qua tòa nhà kí túc.

Đã tới cửa
phòng 302 của cô đây rồi! Tư Tồn đẩy cửa bước vào. Vu Tiểu Xuân và mấy
người khác đang chuẩn bị sách vở để lên lốp. Nhìn thấy Tư Tồn, Vu Tiểu
Xuân là người đầu tiên quay mặt đi, khi ra khỏi phòng còn cố tình đóng
sầm cửa, để lại một tiếng động chói tai.

Đổng Lệ Bình và Trương
Kế Phương sau khi nhìn Tư Tồn với ánh mắt dò xét cũng vội vã rời đi,
giống như “tránh voi chẳng xâu mặt nào”.

Tô Hồng Mai đi về phí