
cô.
Mũi chạm mũi, môi chạm môi, anh hôn cô rất nhẹ như muốn thăm dò ý chí và trái tim của cô, có đôi khi lại vụng về khiến cô đau đớn. Nụ hôn của anh có mùi Gin đậm ngọt, không thuần thục nhưng lại khiến cô say dần. Đầu óc cô quay cuồng, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Đôi chân phải dựa vào sức anh để chống đỡ sức nặng của cơ thể. Cánh tay vốn dĩ được đặt trên ngực để phòng thủ trước sự tấn công đầy nam tính giờ buông lỏng lẻo trên bờ vai anh mà cô không hề hay biết.
Một tay anh ôm cô, một tay luồn vào mái tóc dài, đầu ngón tay mơn trớn những lọn tóc mềm mịn đem đến những xúc cảm mạnh mẽ. Đầu óc anh nóng dần lên, môi chạm môi thêm sâu sắc.
Gió bừng thổi trên góc đường vắng, một chiếc lá nhỏ được gió cuốn bay chạm vào má anh làm bừng tỉnh cơn mê, anh buông cô ra, đôi môi cong lên một nụ cười thật đẹp, đôi mắt đầy yêu thương nhìn vẻ mặt ẩn hồng của cô gái trong lòng. Anh vuốt tóc cô thật dịu dàng.
Cô lùi chân há miệng để thở, lồng ngực dội lên tiếng tim cùng cảnh báo thiếu không khí, mặt nóng ran. Cô cúi đầu nhẹ hít vào một hơi rồi nhìn anh mỉm cười:
– Đây chắc là lần đầu tiên của anh, nhỉ?
Đôi mắt anh nhìn đôi môi mấp máy của cô, lạnh dần rồi híp lại, anh nhếch môi cười rồi cúi đầu, mũi chạm vào mũi của cô, giọng khe khẽ đầy ma lực:
– Là lần đầu tiên, có phải rất ngon không?
Cô mở to mặt nhìn anh sửng sốt rồi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt có lửa của anh, mũi hít hít:
– Anh uống bia phải không?
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, đôi mắt cô đang chớp chớp, anh bật cười, nụ cười có chút khốn nạn:
– Em đang ngại sao? Còn cố tình lảng tránh. Chúng ta đang bàn về nụ hôn cơ mà.
– Cô quay đầu nhìn anh, mắt long lên, ngại quá hóa giận, cô nhón chân nhéo tai anh:
– Ngại nè, em ngại đấy thì làm sao?
– Không sao hết, để anh hôn em thêm lần nữa để em xác định xem có ngon không là được.
Khoa nói xong thì đưa hai tay ôm lấy mặt Uyên, đầu cúi dần cho đến khi mũi chạm vào mũi của cô, hương thơm thanh thuần tỏa ra từ người cô khiến anh mê mẩn, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô, mắt anh khẽ nhắm…
Nhưng rung động say mê với cô gái mình yêu và hơi men khiến Khoa quên mất cô gái đang đứng trước mặt không ngây thơ như những gì thể hiện qua đôi mắt mí lót đen thẫm.
Một tay Uyên che miệng ngăn lại nụ hôn của Khoa, một tay níu lấy cổ áo anh. Cô gằn giọng:
– Mẹ kiếp, anh đã uống bia còn dám chở em đi với tốc độ tám mươi ki lô mét trên giờ. May mà không có chuyện gì, nếu không em sẽ tiễn anh lên thiên đường để bay lơ lửng.
Khoa kinh ngạc mở mắt khi Uyên nhích chân xoay người rồi đảo vị trí, cô để anh tựa người lên thân cây, chân phải co lên chen giữa hai chân của anh, đầu gối cách vị trí “chủ chốt” của anh năm xen ti mét, cánh tay đang nắm cổ áo tì lên ngực anh, cô cười nửa miệng:
– Anh muốn hôn? Em sẽ dạy cho anh.
Khoa lia mắt nhìn cô gái táo bạo trước mặt mình, đôi mắt sắc lẹm, cánh môi với nụ cười đểu đầy quyến rũ, gò má ửng hồng dưới mái tóc phất phơ. Mắt anh đảo khắp người cô, đầy ý cười:
– Số đo là 85 – 88 nhỉ?
Ngay khi Uyên chưa kịp “tiêu thụ” hai số đo Khoa đang nhắc tới, anh đã túm lấy cánh tay đang đặt trên ngực mình của cô, đẩy cô dựa vào thân cây thế chỗ ình một cách mạnh mẽ rồi cúi đầu, đôi môi lướt nhẹ lên môi Uyên như đùa giỡn. Khoa bật cười mỉa mai:
– Có vị cam. Em không cần phải dạy, anh đã học được rồi, chỉ thiếu người thực hành thôi. Có điều, hình như em rất bực bội chuyện anh uống bia còn chở em bay trên đường thì phải. Lúc đó em níu áo anh rất chặt, mắt không dám mở, có phải rất sợ không? Có phải rất lo không? – Khoa thả tay khỏi người Uyên, anh đứng thẳng kéo Uyên theo cùng rồi dịu dàng ôm cô, giọng nói có chút mệt mỏi – Tâm trạng em lúc ngồi sau xe là những gì anh đã trải suốt một tuần qua khi không liên lạc được với em.
Uyên tựa đầu lên vai Khoa, lọn tóc rủ xuống che đi đôi mắt, chần chừ giây lát để nắm bắt cảm xúc của bản thân, để xác định nhịp đập của trái tim đang lỗi nhịp rồi cô đưa hai tay choàng qua lưng Khoa. E dè. Thăm dò.
– Em xin lỗi.
Gió thổi, lá bay, lời xin lỗi của Uyên xuyên qua gió, bao trọn lấy vành tai Khoa.
– Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng nếu em tặng anh một cái hôn nữa thì hoàn hảo hơn.
Uyên bấm ngón tay vào lưng Khoa rồi đẩy anh ra khỏi người mình, giọng giận dỗi:
– Đồ lưu manh.
Ánh mắt nóng bỏng của Khoa làm Uyên đỏ mặt, cô cho tay vào túi áo khoác lấy chìa khóa nhà, đá vào chân anh một cái rồi chạy đi:
– Anh ở yên đó đi, em vào nhà đây.
Không hề quay đầu, nhưng Uyên biết ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào lưng cô, tiếng cười của anh càng lúc càn rỡ hơn.
Sài Gòn càng về đêm cái lạnh càng rõ ràng, Kh