
nh chưa bao giờ coi cô ấy là em gái cả. Từng
giờ từng phút anh chỉ coi cô ấy là người mà anh đã và đang
thương yêu.
Khi nghe ông Phùng nói như vậy, Nam Lâm cũng chỉ im lặng. Không
phải anh đang phân vân mà anh biết rõ rằng, cho dù anh có đoạn
tuyệt quan hệ với bố thì Trúc Diệp cũng sẽ không đồng ý. Cô
ấy là một người con có hiếu cơ mà. Tuy nhiên, Nam Lâm lại hỏi
một câu:
- Bố, nếu như An Lâm và Trúc Diệp xảy ra chuyện này thì bố sẽ chấp nhận đúng không? Bố sẽ làm ngơ mà cho qua đúng không?
Cả ba người đều nhìn Nam Lâm với ánh mắt ngỡ ngàng. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Mày nói cái gì? - Ông Phùng gằn từng tiếng.
- Con đã nói những gì bố còn chưa nghe rõ sao? Chỉ sợ con nói
lại sẽ làm bố không đứng vững - Nam Lâm nói thờ ơ.
Trúc Diệp hoảng hốt:
- Anh Nam Lâm, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Đừng nói nữa, em xin anh! Đừng nói nữa.
Bà Hoa cũng chỉ kịp lắp bắp:
- An Lâm...và Trúc Diệp...nhất định không thể, nhất định không.
Nam Lâm cười nhạt rồi đứng dậy, anh hoàn toàn không thể chịu
đựng nổi nữa rồi. Còn ngồi đây nữa là đầu óc anh sẽ nổ tung. Cuối cùng thì anh cũng biết, mọi thứ đối với anh chỉ là hư
vô, cứ ngỡ đã bắt được rồi, cứ ngỡ đã nắm thật chắc trong
tay rồi. Nhưng tất cả chỉ là một thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Anh cũng không thấy được! Có những lúc, anh đã
tưởng mình thành công rồi, mình đuổi kịp hạnh phúc rồi...Vậy
mà ngỡ ra, anh lại chẳng có gì. Những lời nói của Trúc Diệp, đến cô ấy còn không dám chắc. Thế mà anh lại cứ tin, tin và
cười như một thằng ngốc vậy.
An Lâm đang trên đường về nhà, bên ghế lái phụ là hộp bánh
trung thu mà anh đã mua để tối nay cùng đón trung thu với gia
đình. Tâm trạng An Lâm lúc này đanh dâng trào một thứ cảm xúc
khó tả, anh rất nhớ Trúc Diệp. Cuối cùng thì ca phẫu thuật
cũng thành công tốt đẹp, người nhà bệnh nhân đã giữ anh ở lại để tiếp đãi nhưng anh đã từ chối. Nỗi nhớ đã khiến anh suýt
nữa thì không tập trung được cho ca phẫu thuật kia rồi.
An Lâm đỗ xe trước cổng, anh cầm hộp bánh và bước vào nhà.
Ngay từ khi mới đặt chân vào nền gạch sáng và lạnh đến run
người thì anh đã cảm nhận được một thứ không khí căng thắng
đang vất vương. Nếu như là mọi năm, tết trung thu của cả nhà sẽ rộn ràng hơn nhiều. Dường như giờ đây nó đã bị cái thứ im
lặng này nhấn chìm đến không còn dấu vết rồi thì phải. Anh
vào phòng khách, chỉ thấy dì Hoa và Trúc Diệp ngồi ôm nhau
khóc. Tiếng nấc của hai người hòa vào nhau khiến anh chẳng
nhận ra ai là người buồn hơn. Chỉ thấy đôi vai của Trúc Diệp
rung lên không ngừng, đôi vai gầy gò chống đỡ những tiếng nấc
tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại hóa nặng nề đến không tưởng.
An Lâm đi tới và đặt bàn tay mình lên vai Trúc Diệp hỏi khẽ:
- Trúc Diệp, có chuyện gì thế?
Bà Hoa vội vàng lau nước mắt rồi nói nghẹn ngào:
- Con ngồi đây với Trúc Diệp nhé? Dì đi làm cơm.
Sau khi bà Hoa đi khỏi, An Lâm liền ngồi xuống ghế và dùng tay
lau đi những giọt nước mắt làm nhạt nhòa khuôn mặt của Trúc
Diệp. Đôi mi của cô ướt nhẹp vì nước mắt, chúng dính lại với
nhau và không còn mượt mà như thường ngày nữa. Khi thấy anh, cô
không những không ngừng khóc mà còn khóc dữ hơn khiến anh hoảng hốt:
- Trúc Diệp, bình tĩnh lại. Có chuyện gì thì cứ nói với anh này.
Trúc Diệp vừa khóc vừa lắc đầu. Cô chỉ mong bản thân mình
biến mất khỏi nơi này. Để không còn thấy An Lâm, không còn thấy những thứ mà mình cảm thấy khó xử nữa.
Được một lúc, Trúc Diệp ngừng khóc, cô đã bình tĩnh hơn. Đã
có thể đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, đã có thể tự
chấn an mình cho khỏi nấc mạnh nữa, và đã có thể nhìn thẳng
vào mắt An Lâm và nói:
- An Lâm! Chúng ta...là anh em có đúng không?
* * *
Nam Lâm trở lại làm việc ngay trong ngày trung thu. Anh xin cấp
trên cho tham gia vào vụ án tham ô của ông chủ tịch thành phố C. Dù chỉ là người không đáng để có mặt cũng được, anh muốn có một không gian riêng, không gian mà Trúc Diệp không thể xem vào.
Nhưng đi rồi anh mới hiểu, dù có chạy xa tới đâu thì cũng không thể thôi nhớ về cô ấy. Chính anh đã đưa tay kéo cô ấy đi cùng
thì làm sao mà có thể chạy trốn được cơ chứ? Người ta từng
nói: "Khi yêu, con tim cũng đã hòa vào nhau rồi!" Đã hòa vào
nhau rồi thì có thể lấy tay gạt bỏ được hay sao? Có thể tự
tiệ