XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323822

Bình chọn: 8.00/10/382 lượt.

cái chết gấp nghìn
lần!

* * *

Thanh Phú ngồi bên ghế lái phụ, yên lặng, lắng nghe những âm thanh do
lực tạo lên. Ngoài tiếng ù ù ra thì chẳng có gì. Giống như đang lạc bước vào một lối đi nhập nhằng, xám xịt và tìm thấy lối ra.

Thế gian này, có bao nhiêu con đường như vậy?

Nam Lâm ngồi cạnh Thanh Phú vẫn điềm tĩnh. Dường như ngoài chính bản
thân ra thì chẳng ai có thể nhìn rõ tâm tư Nam Lâm. Sống mũi hiên ngang, đôi mắt dài kiêu ngạo, khoé môi hờ hững như cười mà lại như không. Một
con người từ khi sinh ra đã không được hưởng trọn vẹn niềm vui! Ai có
thể hiểu được anh đây?

Dường như biết được Thanh Phú đang nhìn mình, Nam Lâm khẽ nói:

- Đằng sau, hình như đã không thể quay lại nữa rồi. Họ đã đuổi đến nơi.

Thanh Phú ngoảnh lại nhìn, anh nhếch môi cười nhạt như để thách thức
những con người đang đuổi theo sau. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, đổi chỗ
liên tục cho nhau tạo thành một hiệu ứng nhập nhằng. Thanh Phúc dùng
lưỡi đẩy mạnh chiếc kẹo cao su, khiến nó phát ra tiếng nổ nhẹ.

Nam Lâm liếc Thanh Phú rồi nói:

- Cậu đã nghĩ kĩ chưa?

- Có thời gian để nghĩ kĩ sao?

- Coi như tôi mắc nợ cậu.

Thanh phú nghe vậy chợt cau mày lại:

- Đừng bao giờ mở miệng ra là nói mắc nợ tôi. Tôi nói cho cậu biết, cả
đời này, tôi luôn sống sòng phẳng. Việc tôi làm là do tôi, không phải là ai điều khiển hay bắt ép. Cho nên sẽ không có chuyện để người nợ mình
và mình nợ người.

Nam Lâm nghe vậy đành gật đầu:

- Được, vậy chúng ta không ai nợ nhau.

- Không hối hận! - Thanh Phú nói.

Nam Lâm kiên quyết:

- Không hối hận.

Sau câu nói đó, không biết chiếc xe đã đi vào khu vực nguy hiểm từ khi
nào. Sáng sớm, sương mù bao phủ che khuất tầm nhìn. Có lẽ vì thế mà Nam
Lầm đã nhìn nhầm con đường này với con đường chính. Mặc dù có biển cảnh
báo, nhưng hình như anh đã quá nhập tâm vào nỗi niềm riêng tư và cuộc
đối thoại với Thanh Phú.

Đó là khu vực mà núi đang trong quá trình khai thông. Họ thật không may, đi vào đó chỉ có đường cụt mà thôi.

Những chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi đằng sau. Tiếng còi như lấn át cả tia hi vọng cuối cùng đang thoi thóp.

Chẳng ai biết, số phận con người sẽ đi về đâu. Dù đã được sắp đặt trước, nhưng cũng không ai có thể biết.

Là đau khổ hay hạnh phúc?

Là sống hay chết?

Đời người chỉ có những câu hỏi như vậy thôi sao?



Giữa không gian trống trải của căn phòng, đâu đó vẫn còn hơi ấm và giọng nói của ai kia. Trúc Diệp đưa đôi mắt chậm rãi nhìn quanh nơi đây, mới hôm
qua, nó vẫn còn là nơi để cô gửi gắm những hạnh phúc dâng tràn, những
yêu thương mặn nồng. Vậy mà chỉ như một cơn gió thoảng qua, không gian
này đã là địa ngục nhấn chìm tất thảy những khát khao và hy vọng của cô.

Lẽ ra, cô không nên quá đắm chìm như vậy.

Nhưng cuộc đời không bao giờ cho ta chọn lựa lần thứ hai, không cho ta được phép quay đầu và...có lẽ cũng không cho ta hối hận.

Vì thế, cả đời này, Trúc Diệp sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu anh!

Con người ta sống trên đời này là để tìm cái gì? Chẳng phải là tìm kiếm
một tâm hồn, một mảnh đời, một trái tim để cho ta gửi gắm, thương yêu
hay sao? Và, người đó cũng muốn tìm mình, cũng yêu thương mình. Hơn nữa, có thể sẽ chết vì mình, nguyện cả đời không hối tiếc vì yêu mình. Có
lẽ, đó chính là động lực khiến con người ta sống. Công danh hay sự
nghiệp ư? Đó đều là những thứ phù du ở đời. Một cơ số người coi đó là
mục tiêu phấn đấu, một số người gạt yêu thương ra ngoài lề. Nhưng, có
được thành công rồi thì ta sẽ làm gì tiếp theo? Cùng với những cái thành công đó, ôm vinh quang và sống trong cô độc đến hết cuộc đời? Như thế
thì buồn tẻ biết bao!

Trúc Diệp cố gắng trấn tĩnh tinh thần, cô phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nếu cứ u mê, luẩn quẩn trong cái đau thương, tuyệt vọng lúc
này thì sẽ chỉ làm mọi việc càng rối thêm mà thôi. Trúc Diệp mím môi,
sắc môi cô tái nhợt, khi bị ghìm chặt lại trông lại càng nhợt nhạt hơn.
Đôi mắt mệt mỏi, u sầu nhìn quanh tất cả lại lần cuối, sau đó cô xách
túi và rời khỏi nơi đây.

Khi cánh cửa khép lại, cô có cảm giác bên tai và sau lưng vẫn là những
bàn tay, những âm thanh của tuyệt vọng, đau khổ đang không ngừng quấn
lấy cô, mong muốn nhấn chìm cô. Những tiếng gào thét đó, ăn sâu vào tận
tâm phế của Trúc Diệp khiến cô thấy buốt giá. Cả đời này, có lẽ cô sẽ
khắc cốt ghi tâm!

Trúc Diệp đứng giữa con đường trống vắng và trải dài. Làn gió đùa nghích mái tóc khiến nó tung bay không theo một quy luật nào cả. Giống như
cuộc đời và số phận của cô, cứ hạnh phúc trong chốc lát rồi lại bị đau
khổ kéo lê. Nếu như nhìn lại tất cả sẽ thấy thật dâu bể và chua chát.
Nhưng có ai biết được, trong những cái dâu bể ấy lại thấp thoáng một
chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà mãnh liệt. Hạnh phúc đó, chỉ cần nắm được dù
là một tia thôi, chắc chắn cô sẽ vứt bỏ tất cả để chạy theo nó.

Có đáng gì đâu so với tì