
ọp, sau đó mọi
người sẽ thử quay cùng một đoạn. Trợ lý và những nhân viên khác của các
vị sẽ ngồi đợi tại phòng chờ.”
An Bân Ni, Phác Tố Cơ và Thẩm Tường cùng bước vào phòng họp, để trợ lý của họ ngồi chờ ở phòng hóa trang.
“Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Doãn Hạ Mạt.”
Đào Thục Nhi nhẹ nhàng dìu Doãn Hạ Mạt, nhìn Âu Thần nói.
Âu Thần im lặng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Doãn Hạ Mạt,
sau đó nhìn bóng của cô khuất dần sau cánh cửa phòng hóa trang.
***
“Bộ phim kể về hai chị em luôn nương tựa vào nhau để sống qua ngày, bố mẹ
họ mất khi họ còn nhỏ, em trai là một họa sĩ thiên tài…”
Trong phòng họp, nhà biên kịch Chung Nhã vừa tóm tắt nội dung của bộ phim, vừa để ý đánh giá mấy ngôi sao nữ ngồi trước mặt.
Thẩm Tường hoàn toàn không phải là nữ diễn viên chính thích hợp nhất mà cô
nghĩ. Cô gái trong bộ phim là một cô gái bên ngoài rất mạnh mẽ, nhưng
bên trong lại rất yếu đuối. Sự lạnh lùng ngạo mạn của Thẩm Tường từ
trong ra ngoài đều được thể hiện rất rõ. Nhưng đạo diễn Ngô đã chọn Thẩm Tường tới thử vai, có thể là do kĩ năng diễn xuất của Thẩm Tường có thể che lấp được sự khác biệt về vẻ bề ngoài của cô ta.
Đào Thục Nhi, Phác Tố Cơ, và An Bân Ni xem ra đều là mẫu người phụ nữ dịu
dàng và yếu đuối, họ khác biệt nhau ở chỗ, với Đào Thục Nhi, trong sự
dịu dàng có chút gì đó e thẹn, Phác Tố Cơ trong sự dịu dàng toát lên vẻ
hiền thục. Nhìn An Bân Ni, Chung Nhã chau mày, cô luôn cảm thấy đằng sau nụ cười dịu dàng kia, có một cái gì đó mà cô không thích cho lắm. Vẻ bề ngoài của ba người họ rất gần với nhân vật trong phim, chỉ là thiếu
chút gì đó mạnh mẽ mà thôi.
Còn về Doãn Hạ Mạt.
Cô gầy hơn rất nhiều so với khi quay bộ phim Bản tình ca trong sáng làm cho Chung Nhã lúc vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt không khỏi giật mình.
Mặc dù Doãn Hạ Mạt gầy, nhưng cô lại có vẻ đẹp rung động lòng người,
hình như tất cả nét đẹp đều được bộc lộ một cách không giấu diếm bằng
tâm trạng tuyệt vọng. Nếu nói vẻ đẹp trước đây của Doãn Hạ Mạt có vẻ hơi mờ nhạt, thì lúc này vẻ đẹp của cô gái đang ngồi thẫn thờ bên cạnh Đào
Thục Nhi kia lại làm cho người ta ngây ngất.
Chỉ có điều, tâm lý của Doãn Hạ Mạt quả thực đang có chút vấn đề, Chung Nhã do dự nhìn Doãn Hạ Mạt, tình trạng hiện nay của Doãn Hạ Mạt liệu có thể đóng phim được không?
“Hai chị em mặc dù sống kham khổ, nhưng họ rất vui vẻ, triển lãm tranh của
đứa em trai Tiểu Thành sắp diễn ra. Ngày hôm đó anh cầm mấy bản tranh
nháp đi đón chị là A Khiết đi làm đêm trong siêu thị về, bất ngờ có nhóm cướp đến cướp siêu thị…”
Chung Nhã nhập tâm vào kịch bản, cô nói một cách tỉ mỉ về nội dung của bộ
phim. Mặc dù trừ Doãn Hạ Mạt, những minh tinh khác đều đã xem qua kịch
bản, nhưng mọi người vẫn chú ý lắng nghe.
Tiểu Thành…
Triển lãm tranh…
Những chữ đó cứ nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp…
Doãn Hạ Mạt bị ánh nắng chiếu khắp người, ánh sáng rực rỡ chiếu lên đôi hàng mi dài, cô ngồi yên bất động, vừa giống như đang lắng nghe điều gì đó,
lại vừa giống như chẳng nghe thấy gì cả.
…
…
“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều
người đến”, Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “bởi vì những bức tranh đó đa
số là vẽ cho chị…”
…
…
“… Tiểu Thành ngã vào vũng máu, máu nhuộm đỏ những bản nháp mà anh đang
cầm trên tay. A Khiết bế Tiểu Thành từ trong vũng máu ra, cô gào thét
kêu cứu một cách đau thương và tuyệt vọng…”
…
…
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.
“Cho dòng điện mạnh thêm.” Bác sỹ la lên.
“Phịch…”
Cơ thể gầy guộc mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại rơi trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên
một đường gạch thẳng ngang không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…
…
“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”
Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng hốt,
đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh, giọng nói của ông như sợi xơ
bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.
…
…
Ánh nắng vàng lặng lẽ chiếu rọi vào phòng họp, Đào Thục Nhi bỗng cảm thấy có điều gì bất thường, khi quay đầu lại, cô giật mình!
Doãn Hạ Mạt vốn dĩ lúc đầu chỉ ngồi đờ đẫn tại một chỗ, lúc này lại giống
như lên cơn bệnh nặng. Sắc mặt cô trắng bệch như người chết, hai hàng
lông mi đen tự nhiên rung lật bật, toàn thân run lên như thể cô ấy đang ở giữa đêm đông giá lạnh, nhìn Doãn Hạ Mạt, giống như cô đang gặp phải
cơn ác mộng khủng khiếp nhất, cứ nửa tỉnh nửa mơ.
“… A Khiết không thể chấp nhận trước sự thật rằng cậu em trai của cô đã
mấy, suốt ngày suốt đêm cô đờ đẫn ngồi nhìn những bản nháp thấm đầy máu
của em trai mình, cô luôn cho rằng Tiểu Thành chưa chết, Tiểu Thành vẫn
còn sống…”
…
…
“Cậu c