
tát Doãn Hạ Mạt liên tục mười mấy lần…
“Không còn cách nào giữ im lặng nữa, hôm nay, tôi phải nói cho mọi người biệt những việc cô ấy đã làm!” An Bân Ni hạ giọng nói, đau khổ và hận thù trong giọng nói khiến hầu hết các phóng viên và khán giả trước màn hình ti vi kinh ngạc.
Đường phố về đêm, những người qua đường ngạc nhiên dõi nhìn về màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở bên đường, lắng nghe lời tuyên bố đầy đau thương của An Bân Ni: “… Tình yêu hai năm qua của tôi và Lăng Hạo đã chính thức kết thúc. Nguyên nhân là do… diễn viên mới Doãn Hạ Mạt trong thời gian quay bộ phim Bản tình ca trong sáng đã không từ thủ đoạn dụ dỗ Lăng Hạo, thậm chí ngang nhiên mặc đồ ngủ mỏng dính hẹn Lăng Hạo lúc đó không biết gì nên đã đưa tôi đi cùng. Tôi cảm thấy hãi hùng trước hành vi đáng sợ của Doãn Hạ Mạt. Sau khi bị phát giác, Doãn Hạ Mạt không những không thấy xấu hổ, trái lại cô ta chẳng nể nang gì, tiếp tục dụ dỗ Lăng Hạo.”
An Bân Ni tiều tụy rơi lệ.
Cô không oán hận Lăng Hạo, đối diện với người con gái đẹp như Hạ Mạt, có lẽ người con trai nào chẳng động lòng. Chỉ có điều An Bân Ni cho biết cô không ngờ rằng vì muốn có được Lăng Hạo mà Doãn Hạ Mạt lại có những việc làm vô liêm sỉ đến vậy.
An Bân Ni tuyên bố bắt đầu từ ngày hôm nay có thể cô sẽ rút lui khỏi làng giải trí.
Làng giải trí trở nên “dơ bẩn” như vậy, để mình phải sống trong cái thế giới “dơ bẩn” đó thì cô thà từ biệt nghề diễn mà cô yêu thích nhất và các fan thân yêu của cô còn hơn.
An Bân Ni vênh váo ngang ngạnh trước những ống kính máy quay.
Cô có thể đem vị trí nữ diễn viên chính thứ nhất trong Bản tình ca trong sáng nhường cho Doãn Hạ Mạt, cũng có thể nhường Lăng Hạo cho Doãn Hạ Mạt, nhưng cô sẽ không bao giờ vì việc tát Hạ Mạt mười mấy cái mà nói lời xin lỗi. Bởi vì, đó là sự trừng phạt Doãn Hạ Mạt đáng phải gánh chịu!
Ti vi trong phòng khách.
Chiếc điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, các kênh đều xuất hiện hình ảnh tiều tụy rơi lệ của An Bân Ni.
“Dối trá…”
Sắc mặt Trân Ân trắng bệch, sợ hãi nhìn những hình ảnh phát đi phát lại trên ti vi. Từ sẩm tối tới giờ, trên đường từ công ty về nhà, máy di động của Hạ Mạt và của cô đổ chuông liên tục như phát điên, những giọng nói the thé thúc giục đề nghị họ gặp mặt. Điện thoại của công ty gọi tới nói là phóng viên các báo đài đã bao vây kín trước cửa công ty, công ty bảo họ tạm thời tránh mặt đi đâu đó một thời gian. Tới khi về đến nhà Hạ Mạt, con hẻm đã bị xe của các phóng viên bao vây tắc nghẽn từ lúc nào. Thế là họ chỉ còn cách trốn trong căn hộ nhỏ thuê của Trân Ân.
“Dối trá! Bịa đặt!! Cô ta đang dối trá…”
Trân Ân phẫn nộ hét ầm lên, bàn tay tức tối năm chặt, hận không thể xông được vào ti vi để xé nát cái mồm dối trá của An Bân Ni!! Doãn Hạ Mạt dụ dỗ Lăng Hạo?! Chuyện đó mà cũng bịa được sao! Cái hạng người vô liêm sỉ như An Bân Ni sẽ gặp phải báo ứng cho mà xem! Đúng là đã nói dối một cách vô liêm sỉ!!
Trân Ân phẫn nộ vơ mấy miếng khoai trên bàn ném vào ti vi.
Nhìn những miếng khoai dính trên mặt An Bân Ni trong ti vi, Trân Ân dịu vơi đi phần nào sự phẫn nộ khó lòng kiềm chế. Nét mặt Trân Ân thê thảm buồn bã, cô không dám nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên sofa, cô không biết nên an ủi Hạ Mạt thế nào, trong lúc này cô cũng chẳng nghĩ ra nổi cách gì giải quyết hòng đập lại những lời nói dối của An Bân Ni.
“… Đừng xem ti vi nữa.”
Giọng Doãn Hạ Mạt trầm tĩnh vọng lại bên tai, giọng nói chẳng chút sợ hãi, bình tĩnh đến độ như không có chuyện gì xảy ra.
Trân Ân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Mạt.
“… Em tin chị, đúng không?...” Hạ Mạt đang cầm điện thoại bàn nói chuyện, cô mỉm cười như thể Tiểu Trừng đang ở trước mặt mình. “… Thế thì tắt ti vi đi, sau đó cũng đừng đi mua bất kì tờ báo hay tạp chí nào, đừng lên mạng, đừng nghe điện thoại của người lạ, đừng quan tâm đến những phóng viên ở bên ngoài, hay là em sang nhà bạn ở vài ngày đi… đừng lo… sẽ không có chuyện gì đâu… có thể mấy ngày này chị sẽ không về được, em phải nhớ uống thuốc đúng giờ nhé…”
Trước cảnh Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với Tiểu Trừng, đột nhiên Trân Ân cảm thấy Hạ Mạt đúng là một cây đại thụ kiên cường, dù có gặp phong ba bão táp ra sao, Hạ Mạt vẫn luôn bình tĩnh đối diện với nó, sẽ không bị quật ngã, sẽ không gánh chịu tổn thương.
“… Chị không lo những chuyện tào lao vô vị như thế này, chị chỉ lo cho sức khỏe của em thôi… chỉ cần em không bị ảnh hưởng gì, chị chẳng còn phải sợ gì nữa, chuyện gì chị cũng có thể đối mặt được…”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.
“Ừ…”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, rồi lại nhìn vào điện thoại và thẫn thờ vài giây, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt từ từ trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tái mét.
“Giờ thì mình phải làm sao đây?”
Trân Ân cũng lúng túng không biết xử trí ra sao trước sự việc bất ngờ này. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mạt, những ngón tay giá lạ