
ớc lại trước Băng.
- Tôi nhận truy nã tội phạm của một đường dây phản động. Tôi cần bắt cậu ta về cục! – Hắn chỉ vào Phong.
- Tội danh phản động sao? – Băng cao giọng.
- Phải! Nếu không hợp tác, hai người sẽ thêm tội ngăn cản người thi hành công vụ!
- Có chứng cớ chưa?
- Về cục, chứng cớ sẽ phục vụ thẩm vấn cậu ta! Nhưng, cấp trên có lệnh
đặc ân. Nếu hai người cùng trở về cục, giúp chúng tôi điều tra tận gốc
vụ phản động này, và sau đó tiếp tục phục vụ cho CIA, cậu ta sẽ được
miễn tội!
- Rốt cuộc là muốn chúng tôi phục vụ CIA?
- Đó là một đặc ân lớn. Nếu không chấp nhận, tôi nghĩ chàng trai này sẽ hưởng một mức án không dễ chịu!
- Giấy bắt người đâu?
- Về cục sẽ có!
Băng khẽ mỉm cười, liếc về phía Phong.
- Nếu chưa có lệnh bắt người, tôi e ngài không thể đưa anh ấy đi! Chúng
tôi sẽ không phục vụ CIA! Và nếu các người muốn truy nã chúng tôi sau đó thì…
- Một lời đe dọa sao?
- Không phải đe dọa! Cứ thử làm
đi rồi các người sẽ rõ! Chúng tôi sẽ chạy trốn và sẽ có một cuộc bạo
động trên tất thảy hệ thống an ninh mạng xuyên quốc gia đấy!
Tay điều tra viên sững người.
- Nếu không tin, các người cứ việc!
Dứt lời, Băng quay người…
Bàn tay Phong vẫn siết chặt bàn tay cô, và hai người cùng bước …
Cầu Yu Heda.
Trực thăng vẫn lượn trên bầu trời, những chiếc xe cảnh sát vẫn réo còi
inh ỏi. Tay điều tra viên vẫn đứng đó… Nhưng tất cả không thể làm gì,
chỉ có thể đứng nhìn hai con người ấy cùng bước đi…
Cầu Yu Heda.
Hoàng hôn sắp tắt những tia nắng cuối ngày…
Trên cầu… Một người con trai cao, chỉ đơn giản với mũ lưỡi trai đen, sơ
mi trắng, quần jean, giầy thể thao. Một người con gái mảnh mai, váy
trắng và mái tóc dài bay trong gió. Người con trai đang nắm tay người
con gái… cùng chạy….
Họ cùng chạy… về phía biển…..
*********** THE END ***********
Mưa trắng
xóa.
Nhuộm cả
đất trời trong màu nước mỏng như voan.
Lại một
ngày biển động. Sóng ào ạt vỗ vào bờ như hàng ngàn đợt sóng âm dữ dội. Hết lớp
này đến lớp khác, nhấn chìm hàng hà sa số những giọt nước mưa trong veo xuống
lòng đại dương bình lặng, và thẫm xanh.
Đời người
có chăng cũng thế? Dông tố lên, tan mình trong biển gian
nan. Giông tố qua, chốn dưới lòng sâu đại dương kia, liệu có nắng vàng rạng rỡ?
- Mình
chia tay đi!
- Lý do là
gì?
- Emmuốn
một lý do thế nào? Em thừa hiểu trái tim anh đã có người khác.
- Anh từng
nói... mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi...
- Đừng có
khóc! Nước mắt chỉ làm anh thương hại em thôi.
- Anh từng
nói... thế gian này, anh yêu em hơn bất cứ ai, hơn chính bản thân mình...
- Em tin
những lời đó sao? Phụ nữ thật lố bịch. Khi yêu, mọi thằng đàn ông đều nói thế!
- Anh... anh
đừng bỏ em.
- Cô điên
rồi! Để tôi yên!
Rầm!
Choang...
Một chuỗi
âm thanh hỗn loạn và nhức tai vang lên, đập vào những chiếc chử kính khiến mặt
kính phẳng hơi dao động. Rời mắt khỏi màn hình laptop, chàng trai với chiếc
quần jean và đang cởi trần định thần, chút nữa đã phóc dậy và lao ra ngoài. Nhưng
chiếc váy trắng satin đã hộc tốc bước vào, bàn chân trần di chuyển rất nhanh. Chưa
kịp để chàng trai lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất vang lên:
- Lâm Chấn
Phong! Đàn ông các anh là đồ khốn!
Bộp!
Bằng một
lực mạnh, Băng giơ tay ném thẳng cuốn truyện tranh vào đầu Phong. Băng vẫn nhìn
cậu ánh nhìn giận giữ.
Phong xoa
nhẹ tay lên đầu, chỗ đau nhức. Giờ cậu đã hiểu có chuyện gì vừa diễn ra rồi. Các
dây thần kinh của cậu căng lên như dây đàn mỗi lần phải thức xuyên đêm để làm
việc. Nhưng thảng khi mấy chuyện thế này xảy ra, làm cậu chỉ muốn nổ tung bộ óc
ngổn ngang. Phong đóng máy tính, đứng dậy và tiến lại chỗ Băng. Bằng giọng dịu
dàng nhất có thể, cậu cất lời:
- Làm ơn
đi, vợ anh!
- Đàn ông
các anh nên chết hết đi cho rồi. Chết, chết đi!
- Được rồi.
Nói anh nghe lần này là gì, thằng khốn bỏ người yêu hay bắt cá hai tay?
- Bỏ người
yêu! Hắn yêu đứa con gái khác!
- Nếu em
muốn thì vứt cuốn truyện vào thùng rác, trừng phạt tên khốn ấy.
- Nhưng
hắn nói tất cả những gì anh từng nói với em!
- Điều đó
chứng tỏ được gì? Anh không như thế!
Phong biết
cần chuyển chủ đề để Băng không phát cáu lên lần nữa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc
mái vắt lên vành tai Băng.
- Mà mấy
giờ rồi nhỉ?
- Mười hai.
- Có gì ăn
chưa?
- Cả tuần
ăn mì rồi, em không ăn mì nữa!
- Câu đấy
phải để anh nói. Toàn anh ăn mì, em ăn đồ gọi từ nhà hàng mà.
- Nhưng
hôm nay mưa to thế này, đường dây điện thoại không gọi được đâu.
- Để xem
tủ lạnh còn gì không.
Dứt lời,
Phong sải bước ra khỏi phòng ngủ.
- Đau
không? Đầu anh?
- Đau! -
Phong dừng chân ở cửa. -