
h Bình.
– Lãnh Bình! Anh thật tệ mạt? Thế mà tôi đã nghĩ anh là bạn của tôi.
Lãnh Bình lại càng nắm chặt hơn. Lục Di vấp ngã xuống bãi biển. Anh ta vùng
dậy tóm lấy nàng, cặp mắt dại đi, hơi thở hổn hển, dồn dập.
– Lục Di! Em là của anh.
Lục Di hét lên khi Lãnh Bình siết chặt tay vào vai nàng.
Con chó to lớn nằm trên bãi cát vụt đứng dậy và lao thẳng vào.
Lãnh Bình lui lại vấp ngã trước một đợt sóng biển.
– Trời ơi! Cái gì thế này? Hãy bảo nó dừng lại?
Lục Di lồm cồm đứng dậy khi con vật khổng lồ nhảy vọt qua và lao thẳng vào
lưng của Lãnh Bình. Cái mồm rộng ngoác của nó đốp luôn ái áo khoác của
anh ta và giằng xé một cách man rợ.
Lãnh Bình kêu thét lên và cố
vùng thoát khỏi cái áo khoác bị rách tơi. Con vật lại chồm lên, cắn vào
chiếc áo veston của Lãnh Bình. Anh ta ngã vật xuống thét lên kinh hoàng.
Lục Di thở hổn hển khi thấy con vật chồm lên ngực anh ta.
– Thôi nào! Thôi đủ rồi.
Con vật nhìn nàng, vẫy vẫy đuôi rồi rên lên ư ử như thấu hiểu và cảm thông
với nỗi đau khổ của nàng. Rồi quay sang Lãnh Bình nó gầm gừ đe dọa.
Chính Lục Di cũng không biết con vật sẽ làm gì tiếp theo. Cùng lúc đó,
nó ngẩng đầu lên nhìn về phía con đường ra vịnh. Nó sủa oang oang như
mừng rỡ vì có người thân đến cứu trợ.
Lục Di ngước mắt nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng to lớn khi anh ta đi dần về phía bãi biển.
Bóng đêm dày đặc giữa không gian hiu quạnh, không cho nàng thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Nhưng giọng nói thì lại có một sức cuốn hút lạ kỳ.
– Tha cho hắn đi Ben.
Con chó lập tức nghe theo lệnh, lững thững đi về phía chủ. Anh ta vuốt đầu con vật to lớn đang vẫy đuôi mừng rỡ:
Tuyệt lắm, Ben. Mày thật dũng cảm. Lục Di nhận thấy Lãnh Bình vẫn chưa hết
kinh hãi, gần như không còn tranh luận gì nữa. Sẽ vô ích trong mọi
trường hợp. Rõ ràng con người to lớn, mạnh mẽ và đầy tự tin kia đang làm chủ tình thế.
Không nói một lời nào, Lãnh Bình lầm lũi đi về phía con đường mòn và khuất dần trong bóng đêm mờ mịt.
Lục Di quá choáng váng nàng đưa tay gạt mái tóc bị gió thổi đang che lấp
khuôn mặt của nàng, và đưa mắt nhìn chủ nhân của con vật khôn ngoan đã
cứu trợ nàng.
Có một vẻ mãnh liệt trong đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh.
– Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như con Ben không có mặt ở đây không?
Anh nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Một mùi hương dịu nhẹ như những bước chân trên lối đi trải sỏi. Con Ben nằm bên cạnh rên lên ư ử rồi vẫy đuôi mừng rỡ ...
Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Phút giây ấy tưởng chừng dài
như một thế kỷ, nhưng thật ngắn ngủi khi nàng bước đến bên cạnh anh và
nàng làm đảo lộn cả cuộc đời anh.
– Ông là Nhậm Triều Phong?
– Đúng. Tôi là Nhậm Triều Phong. Thế còn cô là ai?
Lục Di nắm chặt hơn nữa cái cặp xách tay, cố làm như giọng nói của anh
không hề làm cho nàng xao động. Tại sao? Không hề có một người đàn ông
nào gây cho nàng một cảm giác như thế. Ấn tượng bất ngờ này phải chăng
toát ra tử vẻ đẹp trai, phong độ ở một con người lạnh lùng và khép kín
như anh ta. Đôi mắt đen thẫm và lạnh như băng ấy có lẽ đã xuất hiện ngay từ khi anh ta mới lọt lòng. Có thể ấn tượng bất ngờ này chỉ đơn giản là vì lúc nãy anh ta và con vật khôn ngoan của anh đã cứu nàng trên bãi
biển.
– Tôi là Lục Di, trợ lý riêng của bà nội anh.
Triều
Phong tựa hẳn một bên vai chắc nịch vào khung cửa và nhìn nàng chằm chằm với dáng điệu của một con báo đen đang đối mặt với địch thủ của mình.
Lục Di cảm thấy đôi mắt của anh thật đáng sợ, sợ hơn tất cả những người
trong gia tộc của anh. Nàng cảm thấy chóng mặt như thể sắp rơi vào những đám lửa màu ngọc lục. Trong nàng bỗng dưng có những cảm giác kinh động
đến lạ lùng.
Lục Di cố gắng một cách tuyệt vọng bằng cách tập trung vào cái gì đấy ngoài cặp mắt với tia nhìn đầy quyến rũ của anh.
– Vậy thưa ông, tôi có được cái đặc ân là được ông tiếp nhận hay không?
Cặp mắt của anh vẫn nhìn nàng một cách dò xét từ mái tóc màu hạt dẻ đến đôi bàn chân nhỏ nhắn xỏ trong đôi giày xinh xắn.
– Tôi không bao giờ tiếp nhận những ai đến với tôi nhân danh gia đình họ Nhậm.
Lục Di cảm thấy mình như đang nóng bừng trước cái nhìn chằm chặp của anh.
Nếu trong một hoàn cảnh khác, có thể nàng đã cho rằng đôi mắt ấy rất đa
tình. Nhưng trong tình huống này, có lẽ là do trí tưởng tượng của nàng.
Chắc chắn nàng không hợp với anh. Và chắc chắn anh ta không thể hợp với
nàng.
Vào lúc này, trời bắt đầu đổ mưa, đất trời chuyển cơn vần
vũ. Trận cuồng phong từ biển đang gào thét phía sau nàng. Những đợt sóng đập vào thành dốc dựng đứng và lộng gió bắn ra bọt trắng xóa. Khung
cảnh rợn người rất hợp với tính cách của người đàn ông đang đứng trước
mặt nàng.
Lục Di mạnh dạn bước lên vài bậc, vì biết rằng nếu nàng cứ lịch sự chờ đợi lời mời, chắc chắn nàng sẽ đứng cả buổi bên ngoài
trong suốt câu chuy