Old school Easter eggs.
Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3218463

Bình chọn: 8.5.00/10/1846 lượt.

!”

Tiếng cười như khoả lấp tâm trạng khó hiểu của Kim Nguyệt Dạ. Vẫn là kiểu nói móc mỉa người khác, vẫn là cái nháy mắt đầy khiêu khích… Tôi đột nhiên bồi hồi nhớ lại trước đây…

“Bắt đầu!”

Thái đô lạnh như băng và lới nói dứt khoác của Kim Nguyệt Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ mien man của tôi.

Cảm giác hụt hẫng như trào dâng trong lòng, mặt tôi không chút biểu cảm liếc nhìn Kim Nguyệt Dạ. Tôi gắng hết sức kéo dây thừng buộc trên cành cây, tranh đứng lên thành giếng trước.

Rầm… Rầm… Rầm…

Tiếng sét chơt vang lên như muốn xé toạc bầu trời, tai tôi ù đi. Vừa mới bất cẩn một chút, tôi đã bị trượt chân trên thành giếng, mất thăng bằng, cả người lao xuống giếng.

“Cẩn thận!”

Ầm… Ầm…

Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!

Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt, đột nhiên cảm thấy mình bị níu chặt lại, ngã vào một “cái đệm” mểm mại. “Cái đệm” sau lưng vừa mềm vừa ấm, nhờ thế tôi không bị thương.

Tôi tò mò mửa mắt ra xem, đập ngay vào mắt là khuôn mặt hốt hoảng của Kim Nguyệt Dạ.

“Kim… Kim Nguyệt Dạ!” Tôi lặng người đi, sau đó vội vã bò ra khỏi người Kim Nguyệt Dạ. Lúc quay đầu nhìn xung quanh, tôi thấy mình bị kéo ngã xuống vũng bùn bên cạnh giếng.

Kim Nguyệt Dạ ho mấy tiếng, từ từ ngồi dậy, ôm lấy cánh tay phải, đau đến mím chặt môi.

Hả? Kim Nguyệt Dạ… bị thương ư?

Thấy Kim Nguyệt Dạ nhíu mày, tôi lo lắng tiến lại gần một bước.

“Tô Hựu Tuệ, cô không biết tự bảo vệ mình hả?”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên gắt lên với tôi, tôi ngẩn người ra.

“Tôi… tôi… Này! Sao cậu mắng tôi? tôi có làm gì sai đâu?”

“Không sai? Tô Hựu Tuệ, suýt nữa cô bị rơi xuống giếng đó.”

“Tại tôi vừa rồi không cẩn thận thôi… Đúng rồi! Kể cả tôi bị rơi xuống thì cũng chẳng sao! Tôi có dây thừng rồi!”

“Có dây thừng?” Kim Nguyệt Dạ cười nhạt, lắc lắc cái dây thừng buộc quanh bụng tôi, “Tô Hựu Tuệ, cô chưa đo độ dài của dây thừng à?”

Cốp?

Nghe hắn nói vậy, tôi như bị chọi gạch vào đầu.

Đúng rồi, vừa nãy tôi quên đo độ dài của dây thừng. Ngộ ngỡ chiều dài của nó còn dài hơn cả chiều cao từ thành giếng tới mặt nước thì… thì…

Xoạt!

Tôi mở đèn pin, chiếu xuống dưới đấy giếng, khẽ rùng mình.

Híc… Dưới giếng đen ngòm, không thể nhìn rõ mực nước.

Từ khi giếng cổ bị vỡ mạch nước ngầm đến giờ, nước trong giếng lúc nào cũng đầy ấp. Dù mức nước đạ thấp hơn trước nhưng độ sâu thì…

Bây giờ nước ngập đến tận nữa giếng, nếu không cận thận trượt chận rơi xuống thì tiêu đời là cái chắc.

Tiêu đời là cái chắc?

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đang trừng mắt với mình.

“Tô Hựu Tuệ, cô lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra cô ngốc hết thuốc chữa.”

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… cậu nói gì hả?”

“Tôi nói sai chắc!” Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển, nhíu mày. Tôi chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến thế, “Tại sao tôi khuyên cô, cô không chịu nghe? Lúc nào cô cũng muốn lao đầu vào nguy hiểm, cô cho rằng hôm nay tôi quyết đầu cô, đánh đổi tất cả để giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 là vì cái gì?”

“Thế cậu làm vậy là vì cái gì? Cậu nói đi!” Tôi bình tĩnh húng chịu cơn phẫn nộ của hắn, chờ đợi câu trả lời.

“…”

Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng sấm đùng đùng từ xa vọng lại…

Cuối cùng, tôi mỉm cười chua xót: “Cậu vẫn không muốn nói cho tôi biết sao? Cậu bạo tôi không nghe lời cậu khuyên, thế còn cậu? Cậu chỉ chọn cách im lặng, không chịu giải thích chuyện xảy ra dưới giếng cổ, cũng không chịu minh oan cho mình. Tại sao cậu muốn có kho báu đến thế? Tại sao cậu lại hợp tác với Sun? Tôi cũng từng khuyên thậm chí cẩu xin cậu, nhưng cậu thì sao?”

“Hựu Tuệ, cô không hiểu được đâu…”

Rẹt rẹt rẹt!

Một tia chớp loé lên, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nạt của Kim Nguyệt Dạ. Tôi không thể nào nhìn thấu tâm can hắn.

“Không! Tôi hiểu!” Không để cho Kim Nguyệt Dạ nói hết câu, tâm trạng tôi như bị kích động, cắt ngang lời hắn, “Tôi không biết vì sao cậu lảm vậy, nhưng tôi hiểu, nhất định dau này cậu phải hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay.”

Vì vết thương ở cánh tay, Kim Nguyệt Dạ nhắm nghiền mắt lại. Mắt hắn dường như chất chứa bao tình cảm và nỗi niềm, nhưng hắn vẫn quyết giữ chặt trong lòng.

“Hựu Tuệ… có lẽ cô nói đúng, sau này tôi sẽ phải hối hận vì quyết định của mình, nhưng… bây giờ…”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, mỉm cười khó hiểu: “Vì kho báu… tối nay tôi nhất định phải thắng!”

Nhìn Kim Nguyệt Dạ từng bước từng bước tiến gần về phía mình, tôi chợt có linh cảm chẳng lành, nhưng tất cả đã quá muộn…

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… Oái! Kim Nguyệt Dạ! Cậu muốn làm gì?”

Kim Nguyệt Dạ đột nhiên lôi xềnh xệch tôi đến chố gốc cây, dùng dây thừng trói gô tôi lại. Tôi cố hết sức vùng vẫy, nhưng tay hắn chẳng khác nào gọng kìm, thoắt môt cái đã quấn chặt tôi vào cây.

“Kim Ngu