Bạn Gái Của Thiếu Gia

Bạn Gái Của Thiếu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 8.5.00/10/292 lượt.

và khóc. Một người đàn ông khi khóc chứng tỏ rằng họ đã quá đau khổ.

Nó không nói gì cả. Gương mặt lạnh
tanh. Biết rằng ông ta làm thế là vì thương con nhưng ông ta đâu hiểu
cảm giác của nó. Thoại chết đi sống lại bao nhiêu lần thì cũng ngần ấy
lần nó chạm tay vào cái chết. Chẳng ai hiểu cho nó cả…

Nó tiến vào phòng bệnh, ngồi cạnh
Thoại. Bây giờ, khi đã biết rõ mọi chuyện, nó vẫn chẳng cảm thấy nhẹ
nhõm hơn tí nào. Nó vẫn thấy buồn da diết. Nhưng ít ra người nó yêu
trong suốt cả đoạn hành trình gian khổ vừa qua vẫn là một người, đó là
Trần Thoại. Tính từ năm 17 tuổi đến nay, đã 7 năm nó sống với tình yêu
bé nhỏ này và đau khô cùng nó. Biết bao giờ hạnh phúc mới thực sự đến
với nó. Một câu hỏi chưa có câu trả lời…

Những ngày sau đó, Thoại tỉnh lại và hồi phục sức khoẻ đến mức kinh ngạc, cứ như được uống thần dược vậy.
Từng ngày từng ngày trôi qua nó cố gắng kể lại cho Thoại nghe những gì
đã diễn ra trong 2 năm Thoại mang tên Cold, nhưng Thoại vẫn chẳng có
chút hồi ức gì, tất cả cứ như bị xoá sạch đi vậy.

- You! Tôi đã sống với tên Denky Cold như thế sao?

- Cậu không nhớ gì thật à?

- Uh! Không nhớ gì hết! cứ như trong đầu tôi có một khoảng trắng bóc vậy!

- Nhưng cậu đã trở về với Thoại ngày xưa là được rồi! – nó cười nhẹ

- Tôi thật là đáng trách mà! Nỡ quên mất you những 7 năm, cái này là tội lớn lắm! - Thoại chẹp miệng

Nó phì cười. Có lẽ cứ quên đi như thế lại hay. Thoại sẽ không còn đau khổ nữa…

- Nhưng trông you 24 tuổi so với lúc 17 tuổi thì có hơi già hơn!

- Cái gì??? Già à?? – nó nhăn mặt

Cũng phải thôi, từ cái ngày định
mệnh 7 năm về trước cho đến giờ, lúc nào nó cũng sống trong dằn vặt đau
khổ thử hỏi sao không già trước tuổi được +_+.

- Uh thì tôi già đó! Mà vì ai tôi mới già chứ!

- Ôi không! Tôi sorry! Lỡ lời! Mà
you có già thật thì cũng không sao! Tôi vẫn thích you như ngày nào mà! - Thoại mỉm cười. Nụ cười mà đã 7 năm qua nó vẫn thường thấy trong giấc
mơ.

Nó lại nhìn lên bầu trời qua ô cửa
sổ, trời xanh quá….nó lại thấy chiếc huy hiệu đó, nhưng nó mờ dần mờ dần rồi chìm vào nền trời xanh….

Một tháng sau, Thoại ra viện. Chúng
nó đã làm lại một đám cưới nhưng chỉ có 2 người mà thôi. Nó muốn được
ích kỷ một lần trong đời, nó muốn được một mình hưởng thứ hạnh phúc mà
bấy lâu nay chờ đợi…..

- Chúng ta đi Mỹ nhé!

- Vì sao?

- Để không còn đau khổ…để mãi được bên nhau….

-

……

Nhưng ngày lên sân bay….nó không tìm thấy Thoại….một lần nữa con người ấy lại biến mất

======

Nhưng nó không đi tìm, cũng không lo lắng, chỉ đứng đó và đợi. Sau bao nhiêu đau khô nó đã có đủ bản lĩnh để có thể vững vàng trước tất cả, và kì lạ nhất là càng lúc nó càng có
niềm tin vào cuộc đời này.

- You đang ở đâu đấy? Sorry ! Tôi đang ở biển. Tự dưng tôi không muốn đi Mỹ nữa!

Đó là dòng tin nhắn của Thoại, nó
mỉm cười. Ngay từ đầu nó đã biết Thoại không hào hứng lắm với việc rời
xa quê hương, bản thân nó cũng vậy, chúng nó dự định đi Mỹ là mong có
được những tháng ngày hạnh phúc, nhưng sự thật thì hạnh phúc không dựa
vào sự xa cách không gian, mà dựa vào niềm tin và sức mạnh của ý chí. Nó xé vé máy bay rồi bắt taxi đến biển………

Ra tới biển, nó nhìn thấy Thoại đang đứng một mình trên mỏm đá cao nhất. Anh như con chim đại bàng uy dũng
nhưng chịu nhiều đau thương của cuộc đời. Nó leo lên, vỗ vai Thoại:

- Nếu đã không thích đi thì còn mua vé máy bay làm gì?

- Thì con người đôi lúc cũng phải có những phút giây “khùng khùng” như thế chứ! - Thoại mỉm cười, khoát vai nó nhìn ra biển cả…

Xin ném xuống lòng đại dương bao la những nỗi đau và xin hoà vào những con sóng niềm tin vĩnh hằng….

………………..

Nói quá nhiều về nhân vật chính, chúng ta đã bỏ quên những nhân vật khác rồi thì phải +_+.

Quốc Hy với tình yêu sét đánh thì sao nhỉ???

Hôm nay là ngày nghỉ, các phòng ban
trong công ty đều lên lịch đi chơi. Và dù là một con người trầm tính thì Quốc Hy cũng buộc lòng phải đi, nhất là với cương vị của một sếp tổng
như cậu. Điểm dừng chân cuối cùng trong hôm nay chính là quán bar nổi
tiếng nhất thành phố.

Bước qua cánh cửa gương bóng loáng,
cậu nhóc cùng các thành viên trong phòng hoà mình vào một không gian đầy ánh đèn và những thứ âm thanh kì dị, Quốc Hy cố kiếm cho mình một chỗ
ngồi khuất nhất, cậu không quen với những cuộc ăn chơi kiểu như thế này…

Đang ngồi nhâm nhi một ly ruợu nhẹ,
chợt Quốc Hy trong thấy một đám đông trước mặt, hình như có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng cậu không để ý lâu, chuyện thiên hạ thì để cho thiên hạ
xử.

Và rồi tạp âm nổi lên, hình như là
tiếng cãi vã, dù nhạc vũ trường có to đến đâu nhưng cũng không thể át đi được những tiếng gây gổ, và dù không muốn nghe nhưng những lời nói khó
nghe vẫn lọt vào trong tai Quốc Hy:

- Này con nhỏ kia! Mày là lính mới thì phải biết thân biết phận chứ??? Ai cho


Disneyland 1972 Love the old s