
- Nhưng em không thể phản bội Trần Thoại, cho đến lúc cận kề cái chết cậu ấy vẫn chỉ có mình em…Em không thể…- nó khóc.
- Chẳng lẽ em định sống cả đời như thế này sao???
- Em mệt rồi…Anh chở em về nhà đi…- nó ngiêng đầu sang phía xe ô tô.
Ken thở dài. Nó biết Ken thương nó nhưng nó không thể. Nó chỉ có mình Thoại, mãi mãi là thế….
Chắc hẳn các bạn sẽ cảm thấy khó hiểu vì sao năm năm sau không còn thấy Tuệ Trân xuất hiện nữa. Sự thật là Ken
đã biết Tuệ Trân trở về bên cạnh mình là có mục đích nhưng cậu ta vẫn cố không nói ra với mong muốn Tuệ Trân sẽ nghĩ lại mà từ bỏ. Nhưng cuối
cùng thì Ken cũng không thể nào chấp nhận Tuệ Trân, vì cô gái hai năm
trước giờ đã thay đổi và một nguyên nhân lớn khác nữa là trong tim Ken
đã có bóng hình người khác…
Đang ngồi làm việc chợt nó nghe thấy tiếng Cold la lớn:
- La Tường Di! Cô vào đây cho tôi!
Nó nhăn mặt. Giọng nói như thế thì rõ ràng là giám đốc đang tức giận.
-Sếp gọi tôi có việc!
-Cô lại đây cho tôi!
Nó tiến lại.
-Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả??? Tôi tin tưởng mới giao dự án này cho cô thế mà cô lại làm cái trò gì thế này chứ?
Khách hàng đang rất bực mình, họ muốn thưa kiện công ty ta đến nơi rồi cô biết không?
-Thưa…thưa…tôi đã rất cố gắng….tôi không hiểu mình sai sót chỗ nào….
-Sai sót của cô chính là quá sơ sài, cô không tập trung một cách triệt để vào dự án này, cô muốn làm hay muốn nghỉ đây???
Nó im lặng không nói năng gì. Mấy chị đứng ngoài nhìn vào lo lắng.
-Những người kia! Làm việc đi! Công ty trả luơng cho mấy người không phải để tò mò những việc không đâu!
Tất cả xanh mặt trở về chỗ ngồi.
-Thưa giám đốc! tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Chịu trách nhiệm ư? Cô có khả năng lắm
sao? Cùng lắm thì cô bị đuổi việc nhưng công ty thì sẽ phải bồi thường
thiệt hại lên đến hàng chục tỉ đồng, còn mất uy tín với thị trường. Cô
nói nghe dễ dàng lắm nhỉ?
-Sao sếp lại có thể nói với tôi như thế
chứ? Lỗi này đâu phải chỉ riêng tôi, chẳng phải trước khi giao cho khách hàng tôi đã đưa cho giám đốc xem xét rồi sao?
-Giờ mà cô vẫn còn cãi được à?
-Anh quá đáng lắm! Làm việc với một người độc tài như anh quả thật là một cực hình!
-Nó bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cold đuổi theo.
Nó ngồi trên ghế đá khóc một mình, một
phần vì tức giận, một phần vì nỗi đau trở lại, sự giận dữ, ánh mắt, cách nói năng, tất cả đều giống y hệt.
Khóc “hăng” quá nên nó không nhận ra Cold đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
-Khóc đủ chưa?
-Nó giật mình.
-Anh đi đi! để cho tôi yên!
-Gan cô cũng to nhỉ? Dám đuổi cả sếp
mình! Đây là giờ làm việc, muốn khóc thì về nhà hãy khóc. Bây giờ thì
lau nước mắt rồi trở về phòng ngay lập tức!
Cold đặt vào tay nó chiếc khăn màu xanh
nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Nó nấc từng tiếng nhìn theo. Hành động của Cold luôn khó hiểu. Vừa mới mắng nó xong rồi lại an ủi nó. Rốt cuộc thì anh
ta muốn cái gì đây???
Nó trở về phòng trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Cũng may có công việc khiến nó vơi đi phần nào nỗi buồn.
Nó cúi đầu làm việc không để ý rằng Cold đang ngồi trong phòng và nhìn
nó qua lớp kính. Chợt nó ngẩng mặt lên. Cold vẫn nhìn nó không nhúc
nhích. Nó thấy lạ. Cách đối xử của Cold với nó không giống người bình
thường. Ánh mắt của Cold có cái gì đó rất da diết và đau khổ. Điện thoại nó reo…là Quốc Hy, cậu nhóc mời nó đi ăn trưa. Nó ngước lên nhìn Cold
lần nữa rồi đứng dậy đi. Đã đến giờ nghỉ trưa…Nó phải tránh cái ánh mắt
kì lạ ấy, cái ánh mắt cứ khiến nó nhớ lại về vụ tai nạn kinh hoàng năm
năm trước….
======
-Dạo này học hành thế nào rồi?
-Vẫn thế thôi!
-Ăn nói với người trên mà như thế đó hả?
-Ylen chỉ hơn tôi một tuổi thôi!
-Hơn một tuổi cũng là hơn, cậu đừng có ngụy biện!
-Lại dữ như chằn! mà dạo này tôi phát mệt với mấy em lớp dưới!
-Sao? Bị đeo đuổi quá hả?
-Đều là một lũ con gái vô duyên, người ta không thích mà cứ xấn tới!
-Nhưng họ thích cậu nên họ phải bày tỏ chứ?
-Thế thì tại sao tôi thích Ylen mà Ylen có cho tôi bày tỏ đâu!
-Ơ! Cái này thuộc hai phạm trù khác nhau!
-Khác là khác thế nào???
-Ừ thì…
-Sao? Đứng họng rồi chứ gì? Tôi biết mà! Nếu không phải vì tôi nhỏ tuổi hơn Ylen, không phải vì Ylen đã quá đau
khổ với mối tình đầu, không phải vì Ken cũng thích Ylen thì tôi đã tấn
công từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu!
-Cái thằng nhóc này! Nói năng kiểu gì thế???
-Cấm gọi tôi là thằng nhóc, tôi không thích!
-Uh uh!
-Có lẽ tôi sẽ đi du học một thời gian…
-Cái gì??? Đi du học ư???
-Để quên Ylen.
-???
-Đùa thôi! Tôi được nhận học bổng sang Mỹ bốn năm!
-Trời ơi! Bốn năm luôn à??? Thế thì tôi nhớ cậu đến chết mất!
-Thì tôi cũng muốn để Ylen nhớ