
ởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi. - Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao
ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì nó nghe được từ lời bàn
tán của mấy chị trong phòng. Tai nó ù đặc. Nó nhìn vào trong phòng giám
đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên
đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt nó lại ứa ra. Không biết
trưởng phòng đi đâu rồi. Nó không thể ở đây thêm nữa, nếu không sẽ tan
nát mất.
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, nó đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Nó bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không
ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã tan biến nhưng sự xuất hiện của Cold
đã khiến nó cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm! mãi
mãi không thể lành lại được!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?
- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn nó nhưng cũng im lặng. Từ
khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy
đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là
nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người
phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với
anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối
cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước
nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Nó cũng hạnh phúc thay cho
chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là nó chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ nó
mới thoát khỏi thì bản thân nó cũng không biết được nữa.
Nó lên phòng và nằm xuống giường. Mắt nó ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng,
nó tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng
Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, nó nhận được tin nhắn của Ken,
của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem nó đi làm ngày đầu tiên
như thế nào rồi động viên nó. Nó thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Nó thức giấc khi tia nắng đầu tiên của
ngày mới rọi xuống mắt nó. Cả đêm hôm qua nó đã cố trấn an mình và nghĩ
ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, nó lái
xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được
nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt nó lúc này.
Nó bước vào phòng, chào hỏi mọi người
rồi trở về chỗ ngồi. Nó không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Nó đang
cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến.
- La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Nó sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
====
Ăn trưa...
- Xui cho em rồi! – mấy chị xung quanh nhìn nó với vẻ cảm thông.
Nó đứng dậy. Có tránh cũng không tránh được cả đời, cứ đối diện là hơn. Nó tự nhủ như thế rồi thu hết can đảm bước vào.
Nó gõ cửa.
- Vào đi!
- Giám đốc gọi tôi có việc gì ạ? – nó hỏi, mặt vẫn cúi gầm xuống.
- Cô tiến lại gần đây!
Nó không nhúc nhích.
- Tôi bảo cô tiến lại gần đây! – anh ta la lớn.
Nó giật mình và tiến từng bước.
- Cô là nhân viên hay là giám đốc mà muốn lúc nào thì về lúc đó hả? – anh ta đập bàn quát lớn.
Nó ngẩng mặt lên. Nhưng không phải vì sợ mà là bất ngờ vì thái độ. Ngay cả cách bộc lộ sự giận dữ cũng giống
Thoại. Nó ngơ người.
- Tôi nói mà cô coi như không chút giá trị nào ư? Sao lại đứng ngây người ra thế hả?
- Xin lỗi giám đốc! tôi không cố ý! Chỉ là… - nó giật mình và bắt đầu hối lỗi.
- Cô không cần phải giải thích gì nhiều! Lương tháng này của cô sẽ bị trừ 50%! Cô về chỗ làm việc đi! – giám đốc phán một cách lạnh lùng.
Nó thoáng bất ngờ nhưng cũng không phản
ứng gì. Nó không thiết tha với lương bổng. Trong hoàn cảnh như thế này
lại càng không. Nó lẳng lặng rời phòng giám đốc và về chõ ngồi.
Mọi người nhìn nó với ánh mắt xót xa. Mới vào công ty chưa đầy hai ngày mà đã có chuyện với giám đốc. Nó đúng là không may.
- Em không sao chứ? Lần sau đừng làm
Cold nổi giận nữa! anh ta nổi tiếng với sự máu lạnh đúng như tên gọi của mình đấy! – chị ngồi bên quay sang an ủi.
Bây giờ nó mới tìm được một điểm khác
nhau giữa Cold và Thoại. Điều này khiến nó yên lòng phần nào. Thoại dù
có nóng nảy đến đâu, có lạnh nhạt như thế nào cũng không bao giờ đối xử
với nó như thế.
Nó bắt đầu công việc với đống sổ sách.
Lần đầu tiên tiếp xúc