
tối. Sở thú hôm
nay đông người hẳn. Nhưng ai cũng có đôi có cặp, ngay cả mấy con khỉ
cũng ngồi lại thành đôi (chẳng nhẽ khỉ cũng biết đây là ngày lễ tình
nhân sao???), chỉ riêng tôi là một mình.
.
8h30
.
Thoại đã trễ hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ cậu ta bắt tôi phải đợi.
Đây là lần đầu tiên. Cũng bởi vậy nên tôi phải đợi. Gió dã bắt đầu thổi
rít hơn.
.
9h.
.
Tôi bắt đầu thấy bực. Một mình tôi ngồi ở đây. Thế này thì còn đi chơi
gì nữa. Chợt trời đổ mưa…mưa rất lớn…tôi hốt hoảng tìm nơi trú mưa.
Tiếng ai đó gọi tôi, trong màn mưa tôi nhìn thấy Nam….
.
- Di! Nhanh lên! Lên xe mau!
.
- Nam! Sao cậu lại ở đây???
.
- Đừng nói nhiều nữa! Thoại sắp không ổn rôi!!!!!!!!!!!!!!!!!
……………………………..
Nỗi đau
.
(Các bạn thông cảm! từ đây trở về sau tôi sẽ dùng ngôi “nó” thay cho
ngôi “tôi” vì như thế mới thể hiện rõ nét tâm trạng cũng như tính cách
nhân vật! )
.
Mắt nó nhòe đi, mưa rơi ướt đãm chiếc áo mới tinh của nó. Trong đôi mắt
nó bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất khuôn mặt Thoại, khuôn mặt luôn luôn
mỉm cười với nó, nhưng bây giờ…
.
- Thoại! Thoại ơi! – nó vừa hét vừa lấy tay vỗ vỗ má Thoại.
.
- Cậu tỉnh lại đi chứ? Cậu đã nói là sẽ không bao giờ thất hứa với tôi!
Sẽ không bao giờ để tôi một mình mà??? Thoại ơi! Cậu không thể như thế
này được!
.
Nó nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thoại bây giờ chỉ toàn là máu…đôi mắt
sâu, cái mũi cao,…tất cả đi nhòe đi dưới mưa và nước mắt của nó…Thoại
không thể nắm tay nó bây giờ, ngay lúc này, không thể….
.
- Xe cứu thương đến rồi! – Tiếng Nam hét lên khiến nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu.
.
Bây giờ nó đang ở trong bệnh viện, toàn thân ướt đãm, máu của Thoại dính sang nó, những vệt dài…
.
Chiếc xe đẩy chở Thoại nằm trên từ từ tiến vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Nó chạy theo, từng bước đau khổ, nó vẫn nắm chặt lấy tay Thoại, nó không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, nó chỉ nhìn Thoại, ước nguyện duy
nhất của nó bây giờ là Thoại có thể mở mắt ra để nhìn thấy nó, để biết
rằng nó không bao giờ rời xa cậu ấy, ngay cả trong lúc này…
.
Nó đã khóc rất nhiều, từ khi nhìn thấy Thoại nằm giữa đường cho đến khi
vào bệnh viện, và lúc này nó vẫn khóc, nó không nói được gì, chỉ biết
khóc, cái hình ảnh đáng sợ của Thoại cùng với chiếc xe máy không còn
nguyên vẹn cứ hiện lên trong đầu nó, chưa bao giờ cái cảm giác sắp mất
Thoại đến với nó thực và gần như lúc này… Đột nhiên nó nhìn thấy ánh mắt Thoại đang nhìn nó…
.
- Thoại! Thoại! Cậu thấy tôi không? Cậu không thể bỏ tôi mà đi như thế
này được! tôi không cho phép cậu đối xử như thế với tôi! – nó vừa nấc
vừa nói như van xin một điều kì diệu.
.
Thoại chỉ nhìn nó, bàn tay nắm chặt hơn, nó cảm thấy nỗi đau từ Thoại
đang truyền sang nó rõ mồn một, tim nó thắt lại, tình yêu đầu đời của
nó, làm sao đây….
.
- Tôi biết là cậu sẽ không để tôi một mình! Cậu sẽ mãi bên tôi! Đúng
không??? Vì thế làm ơn hãy nói với tôi, hãy ôm tôi như bao lần cậu vẫn
làm, cậu đừng nằm như thế này! Thoại ơi! – nó đau đớn tột độ khi nhìn
thấy Thoại đang tiến ngày một gần vào cái phòng trắng muốt trước mặt,
nếu như cách cửa đó đóng chặt và Thoại mãi mãi không trở về với nó thì
làm sao đây… nó sẽ chết mất!
.
Thoại vẫn chỉ nhìn nó, có lẽ những vết thương đã không cho phép cậu ấy
nói được với nó, và nó nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khóe
mắt Thoại, đôi mắt nó bây giờ không còn nhìn thấy gì cả, trắng xóa….”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
tin nhắn của Thoại hiện về trong tâm trí nó….
.
- Không! Cậu phải mãi mãi bên cạnh tôi! Mãi mãi! – nó hoảng loạng khi
nhìn thấy bàn tay Thoại đang từ từ rời khỏi tay nó, Nam níu nó lại, bác
sĩ đưa Thoại vào trong phòng cấp cứu, nó nhìn theo….nó đang phải chịu
đựng cái gì thế này…
.
Thoại đã cách xa nó…đôi mắt toàn nước ướt nhòe của nó cứ nhìn theo, có
lẽ nó không còn sức để la thêm nữa….và nó nhìn thấy bàn tay của Thoại
chỉ về phía nó, rồi nắm lại, rồi mở ra và hướng về phía trái tim của
Thoại….nó ôm mặt ngã khuỵu xuống đất…nó hiểu Thoại đang muốn nói với nó
điều gì….Cậu ấy xin lỗi nó và ”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa
tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
.
Cánh cửa đóng lại, Nam dẫn nó đến hàng ghế ngồi chờ…sau khi bình tĩnh được một chút nó mới biết được toàn bộ sự việc…
.
Gia đình Thoại không giống như những gia đình bình thường, Thoại mất mẹ
từ nhỏ, sống với bố, một người anh trai và một chị gái. Mỗi đứa con
trong gia đình này đều có một người mẹ, giống như những đứa con rơi rớt
lại sau những chuyện tình qua đường, bố Thoại không quan tâm đến xây
dựng gia đình, đối với ông ta tất cả chỉ có sự nghiệp. Anh trai của
Thoại bị bố khinh ghét và không quan tâm, đơ