
i cô một cái. Cả chiều không nhìn thấy cô thì trong lúc công việc tất bật cũng đỡ nhớ, nhưng là lúc về khách sạn, trong đầu anh tất cả cũng chỉ là đôi môi ngòn ngọt này. Nghĩ đến lúc về nhà còn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khó đối phó này, trong lòng anh như bị dày vò cả trăm lần.
“Có đói bụng không?” Anh dịu dàng dựa vào đầu cô, mở miệng nói câu hỏi dang dở sau nụ hôn rút sạch sức lực kia.
Cô không nói lời nào, có lẽ bởi vì chưa nguôi giận, cũng có thể khó chịu vì anh áp sát vào.
“Huyên Huyên?” Nâng mặt cô lên, Bạch Nhật Tiêu hôn khắp, thân thể cũng bắt đầu có chút phản ứng, bàn tay bắt đầu di chuyển trân người Bạch Nhật Huyên, chui vào váy cô.
Giống như điện giật đẩy anh ra, vội vàng che miệng mình lại, hoảng sợ nhìn Bạch Nhật Tiêu, cảm giác nhộn nhạo khiến cho cô không dám dựa sát vào anh.
Nghĩ đến sự kháng cự của cô, trên mặt Bạch Nhật Tiêu đã dâng lên cơn tức giận nhè nhẹ, cau mày nhìn Bạch Nhật Huyên, kéo cô đối diện mình, tiếp tục hôn. Nụ hôn càng them mạnh mẽ nóng rẫy, bàn tay bắt đầu cởi áo cô ra, lộ phần áo ngực trắng tinh. Cánh tay còn lại giữ lấy thắt lưng Bạch Nhật Huyên, không cho phép cô phản kháng. Thực tình, Bạch Nhật Huyên cũng rất muốn phối hợp, vì cô biết rằng kháng cự lúc nãy khiến anh không vui. Nhưng là cổ họng thực sự rất khó chịu, cô không thể chuyên tâm được, chỉ còn cách đẩy anh ra lần nữa.
“Huyên Huyên!” Bạch Nhật Tiêu hơi tức giận, giọng điệu đôi ba phần cảnh cáo. Đừng kháng cự nữa, nếu không anh sẽ mạnh mẽ mà muốn cô.
Ánh mắt Bạch Nhật Huyên lập tức tràn ra một tầng nước mỏng, vô tội nhìn hắn, “Em không thoải mái, hôm nay không cần, được không?” Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, lại có cảm giác buồn nôn, lại bị anh thế này, thân thể Bạch Nhật Huyên thực sự không chịu nổi.
Trong mắt anh đầy đau lòng, nhưng còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt Bạch Nhật Huyên, cô đã đẩy anh ra chạy thẳng vào toilet. Bên trong lập tức truyền tới một âm thanh nôn mửa. Bạch Nhật Tiêu cuống quít đứng lên, đỡ lấy cô gái nhỏ, “Huyên Huyên?”
Cô mệt mỏi rút khăn tay lau miệng, thuận thế ngã vào ngực anh, cảm giác mệt mỏi của một ngày đã được giải tỏa, thân thể chợt thoải mái hơn trước. “Em không sao.” Dựa vào lồng ngực trần của anh, yếu ớt nói.
Bạch Nhật Tiêu ôm lấy cô thật chặt. Lúc nãy thực khiến anh sợ hãi. Mỗi lúc Huyên Huyên sinh bệnh, nặng lắm là mê man ở trên giường, bệnh trạng như vậy thực sự rất ít gặp, trong nhất thời khiến Bạch Nhật Tiêu hoảng tay hoàng chân. “Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh bất an nói, lo sợ thân thể bảo bối nhỏ của anh có gì đó không ổn.
“Không sao cả, chắc là em ăn thứ gì đó thôi.” Kỳ thực cô không nói cho anh biết, cả mấy ngày nay cô luôn cảm thấy thân thể mệt mỏi uể oải, buối tối cùng anh thân mật một chút thôi cũng không còn sức lực nào, cũng không muốn ăn gì, nhưng chuyện nôn mửa thế này thì bây giờ mới xuất hiện.
“Nghe lời, đừng khiến anh phải lo lắng, đi bệnh viện.” Bạch Nhật Tiêu nói, không biết mọi suy nghĩ của anh đã bị phần ngực căng mịn của cô dụ dỗ hơn phân nữa. Đang cởi được một nửa thì cô chạy vào toilet, tuy rằng áo có thể che khuất da thịt một chút, nhưng sắc hồng đầy mê hoặc kia lại đập thẳng vào mắt Bạch Nhật Tiêu. Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một chút, bàn tay dịu dàng phủ lên nơi đầy đặn kia…
Để chiếm được trái tim người phụ nữ, người đàn ông đầu tiên phải dùng trái tim của mình.
Lynda bồn chồn đứng bên ngoài cảnh cục, luật sư riêng của Bạch Vĩ Minh đã nói chuyện cùng với ông ta thật lâu, bản thân cô bất lực, chỉ có thể lo lắng như thế này đây.
“Thế nào? Không có việc gì chứ anh?” Lynda rối rắm hỏi Bạch Vĩ Minh từ phòng thẩm vấn mới ra. Bạch Vĩ Minh vẫn chưa trả lời, mà là nhíu chặt mày, “Tình huống bây giờ của thị trường chứng khoán thế nào?” Ở trong phòng thẩm vấn, ông ta luôn nghĩ, rốt cuộc là loại người nào đã giao chứng cớ phạm tội của mình cho giới truyền thông. Nếu đơn giản chỉ muốn ông đền tội, thì hẳn nhiên giao thẳng cho cảnh sát càng bớt việc, không cần phải hao phí sức lực cho truyền thông “nhắn giùm” những tin tức thế này. Xem ra, đối phương không phải muốn tống ông vào nhà giam, bởi vì chỉ có một ít văn kiện như thế này cũng không đủ để định tội. Điều này làm cho ông tự nhiên mà nghĩ tới Bạch Nhật Tiêu, di vật của cha mình (tức ông nội bạn Tiêu), chỉ có Bạch Nhật Tiêu xem qua.
Lynda do dự, không biết có nên nói cho Bạch Vĩ Minh biết hay không chuyện giá cổ phiếu của Bạch thị đã trượt dốc không phanh sau khi ông vào cục cảnh sát, rõ rang là có người muốn giết chết cổ phiếu Bạch thị.
“Về công ty!!” Bạch Vĩ Minh không nghe Lynda trả lời, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt ấy đã nói lên tất cả những đáp án mà ông nghĩ đến. Bạch Nhật Tiêu đã rat ay, đây là âm mưu của nó, muốn thừa dịp Bạch thị như rắn mất đầu mà nuốt trọn món lời này! Ông tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhật Tiêu thực hiện được điều này.
Bạch Nhật Tiêu yêu chiều xoa xoa Huyên Huyên đương