
hốc liệt kia mà không có khói thuốc súng chiến tranh, bởi vì thắng bại đã thực sự rõ ràng.
Bạch Nhật Tiêu không mở túi văn kiện ra, trong ánh mắt đạm mạc rốt cuộc cũng đã xuất hiện một tia đau lòng, “Mẹ hãy chăm sóc tốt chính mình, có thời gian liên lạc với chúng con, đừng để Huyên Huyên lo cho mẹ.”
Bà chưa hề nói ra quyết định cuối cùng của mình, nhưng Bạch Nhật Tiêu đã có thể nhìn thấy trước. Một đứa con thông minh như vậy, bà yên tâm. Mà cô gái nhỏ vẫn đương khóc này, mới là điều khiến bà để ý nhất. “Huyên Huyên, mẹ phải đi, con có điều gì muốn nói với mẹ không?”
Bạch Nhật Huyên nức nở bổ nhào vào trong lòng An Như Nguyệt, “Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô xin lỗi là vì, dù yêu thương cả mẹ lẫn anh trai, thì Bạch Nhật Huyên cô vẫn chọn anh trai.
“Con gái ngốc nghếch.” An Như Nguyệt thân thiết vuốt ve mái tóc cô, “Từ lâu mẹ đã không trách con. Chỉ cần con sống tốt là mẹ đã an tâm. Giao con cho Tiêu nhi, mẹ có thể đi mà không hề vướng bận.” Bà đẩy nhẹ Bạch Nhật Huyên trong lòng ra, bàn tay ấm áp dịu dàng lau đi hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Bạch Nhật Huyên.
“Chúng ta còn có thể gặp lại không mẹ?” Bạch Nhật Huyên nắm lấy tay An Như Nguyệt, hai mắt đẫm lệ.
An Như Nguyệt gật gật đầu, “Mẹ sẽ tới tham dự hôn lễ của con mà Tiêu nhi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.” An Như Nguyệt dịu dàng trấn an, nhìn dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào của Huyên Huyên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu nhi.
Đây vẫn là kết thúc tốt nhất cho mọi chuyện, dù sao cũng là một người đàn ông đã từng yêu, có thể được đến như thế này cũng không dễ dàng, chẳng lẽ còn phải để cho bà thấy ngày Bạch Vĩ Minh phải lâm vào cảnh khốn cùng.
Mùa thu lại đến với những cơn gió hiu quạnh, những tán lá che khuất tầm nhìn, che khuất cả bóng dáng An Như Nguyệt rời đi. Bạch Nhật Huyên hiểu, những chuyện cũ Bạch Nhật Tiêu đã quên hết, An Như Nguyệt đã rời đi, mong được một kết quả hạnh phúc khác.
Bạch Nhật Tiêu ôm chặt Huyên Huyên đương khóc trong lòng. An Như Nguyệt rời đi, anh cũng không nhiều tiếc nuối. Đây vẫn là kết thúc tốt nhất cho mọi chuyện, dù sao cũng là một người đàn ông đã từng yêu, có thể được đến như thế này cũng không dễ dàng, chẳng lẽ còn phải để cho bà thấy ngày Bạch Vĩ Minh phải lâm vào cảnh khốn cùng.
Bạch Nhật Huyên nâng ánh mắt lên, “Mẹ cho anh cái gì vậy?” Cô có chút tò mò, bởi vì nét mặt của Bạch Nhật Tiêu. Tuy rằng anh từ đầu đến cuối đều không mở túi văn kiện kia ra, nhưng là, dường như anh đã biết ‘lời chúc phúc’ của An Như Nguyệt chính là cái gì.
Nếu anh không đoán sai, món quà của An Như Nguyệt chính là giấy ủy quyền cổ phần của Bạch thị. Đây chính là điểm mấu chốt để anh đả bại Bạch Nhật Minh, và An Như Nguyệt đã cho anh một chỗ dựa tốt để khởi đầu, cũng là rút ngắn trận chiến này lại. Anh đưa túi văn kiện cho Bạch Nhật Huyên.
“Giấy ủy quyền cổ phần?” Bạch Nhật Huyên nhìn hàng chữ lớn trên mặt văn kiện, nhưng giây tiếp theo, nét tự tin, kế sách vạch sẵn của Bạch Nhật Tiêu đã khiến cô có thể hiểu được đại khái.
Sau khi Bạch Nhật Tiêu về nước, dưới sự lãnh đạo của anh, Hoàng Đình quốc tế đã trở thành công ty tư bản lũng đoạn nền tài chính Châu Á. Cùng lúc đó, với điểm tựa là Manhattan, anh bắt đầu mở rộng nhiều chi nhánh hơn. Từ sau khi thành công thu mua Chung thị, Bạch Vĩ Minh chính là mục tiêu cuối cùng của anh.
Bạch Vĩ Minh vô lực dựa trên ghế tựa, trong tay là một tờ giấy. Đơn ly hôn, vô cùng nổi bật.
Trợ lý Lynda nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn Bạch Vĩ Minh mệt mỏi dựa vào ghế không khỏi đau lòng, nhíu mày. Cô đóng cửa ở ban công lại, mỉm cười đến gần. Tờ giấy ly hôn thu hút ánh mắt của Lynda, khiến cô chợt hưng phấn khó nén được, nhưng cũng lo lắng khôn cùng.
“Vĩ Minh?” Lynda nhẹ nhàng tựa vào bên người Bạch Vĩ Minh, dịu dàng chạm nhẹ vào hai má ông.
Bạch Vĩ Minh thuận thế ôm Lynda ngồi lên đùi, “Ở cạnh anh một chút.” Ông thực bất lực. Một năm này, ông có cảm giác chính mình già đi rất nhiều. Đã không có ngọn núi An Như Nguyệt và An thị, chống đỡ Bạch thị thực sự khó khăn vô cùng. Dù sao An thị cũng là một Tập đoàn tài chính hùng hậu, tương đương với Hoàng Đình quốc tế ngay bây giờ. Hiện tại An Như Nguyệt muốn ly hôn, không thể nghi ngờ là muốn làm cho ông đâm lao phải theo lao.
Một năm trước, dự án hợp tác cùng Chung gia, Bạch Vĩ Minh đã nhận hết trách cứ từ phía ban giám đốc. Một năm nay không ngừng bổ khuyết thiếu hụt gây nên từ dự án kia, không đủ sức đi quản Bạch Nhật Tiêu cùng Bạch Nhật Huyên. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông đã buông tha cho hai đứa nó. Nay đã không còn An thị, ông phải tóm Hoàng Đình quốc tế.
Bạch Nhật Huyên ngồi trong văn phòng, thừa dịp Huyên Huyên không có ở đây liền kêu Mạc Thịnh vào, đưa túi văn kiện giao cho Mạc Thịnh, “Đưa phần văn kiện này đến công ty truyền thông có uy tín nhất. Tôi hy vọng báo chí nhanh chóng loan tin tức này ra.” Bạch Nhật Tiêu nói, biểu tình lạnh lùng không một cảm xúc.
Mạc Thị