Pair of Vintage Old School Fru
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 7.5.00/10/489 lượt.

br/>“Nhưng là, anh còn rất đau.” Cho đến bây gườ, nhớ tới cô không còn sức sống, tái nhợt nằm trong vũng màu, trái tim anh vẫn luôn tê tâm liệt phế mà thống khổ, đau đớn bao phủ lấy anh. Nếu khi đó cô bỏ anh mà đi, anh nhất định sẽ theo cô, từ bỏ hơi thở, ‘sinh tử tướng tùy’ (sống chết cùng nhau). Cũng chỉ là một cách yêu mà thôi. Bạch Nhật Tiêu kéo tay cô đặt lên nơi lồng ngực đương đập mạnh, “Nơi này, rất đau.”

Trời đã sang mùa đông giá rét, giá lạnh gào thét bên ngoài cửa sổ. Những cơn lạnh thấu xương khiến cho cô muốn ôm chặt lấy sự ấm áp của anh. Bạch Nhật Huyên ôm anh, ôm rất chặt, cười vui vẻ đùa giỡn với sợi dây chuyền tên cô trước ngực anh, giống cái của cô như đúc. Dần dần chợt nhíu mày, “Tự (chữ) trong tên của chúng ta giống nhau á.” Cảm giác đầu tiên của cô, là bọn họ trong lúc này lại có sự giống nhau, cảm giác giống nhau đó là tượng trưng cho anh em, lại khiến lòng cô nảy sinh lên cảm giác tội ác. Cô, đang yêu đương với người anh trai của chính mình.

Bạch Nhật Tiêu nhíu mày. Cô luôn luôn có cảm giác băn khoăn lo lắng này. Nếu để cho cô miên man suy nghĩ cả ngày thì không bằng làm cho cô mệt chết đi, miễn nói mấy câu khiến anh thương tâm. Bạch Nhật Tiêu đưa tay luồn vào trong chăn, giữ lấy đôi môi mềm của cô, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, để cô chậm rãi ngồi lên trên trên thắt lưng mình. Bạch Nhật Huyên cảm giác được thân thể mình được anh yêu tràn đầy, ngại ngùng dán tại ngực anh, nằm trên vai anh, không dám nhìn, chỉ để anh ôm chặt. Bạch Nhật Tiêu ôm vòng em cô, thong thả mà phập phồng, mềm nhẹ ma sát. Đau đớn của cô còn chưa tan đi, anh không thể cứ mạnh mẽ mà yêu cô được.

Cúi xuống hôn lên một bên tai cô, Bạch Nhật Tiêu thực sự mê luyến cảm giác tốt đẹp khi dung hợp chặt chẽ với cô. “Huyên Huyên, anh yêu em, thật sự, rất yêu em.” Anh nói ra lời tâm tình mê hoặc, thanh âm ái ân tuyệt vời đầy gợi cảm. Bắt đâu mãnh liệt dần, Bạch Nhật Huyên không thể khống chế động tác của chính mình, chỉ thầm muốn yêu cô thật sâu.

Nghe những lời yêu thâm tình kéo dài của anh, đóa hoa hồng xấu hổ này của cô rốt cuộc cũng nở rộ. Sự va chạm của anh, sự âu yếm của anh, khiến cho cô có cảm giác được kích tình yêu cùng ngọt ngào, khiến cho cô không tự chủ được mở miệng nói cho anh biết, rằng cô thích được anh yêu. Cùng một cách thức yêu cô, năm năm trước cô đã khóc kêu cầu cứu, năm năm sau đã vui vẻ mà chấp nhận rồi.

Dường như là bởi vì thật lâu không ôm Bạch Nhật Huyên ngủ khiến cho anh tham ngủ không chịu tỉnh lại. Lúc mở mắt, thời gian đã khoảng giữa trưa, cô vẫn còn trong lòng anh, điềm tĩnh nhắm hai mắt.

Cảm giác được mơ hồ có người đang trêu đùa môi mình, cô mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, thấy mặt mày Bạch Nhật Tiêu lại mang nụ cười ẩn tình. Vừa định xấu hổ mà chạy trốn, ngay tức khắc đã bị cái hôn của anh cuốn lại, chỗ nào cũng không đi được, chỉ có thể luân hãm trong tình yêu chuyên chế của anh…

Nằm yên trên lồng ngực anh, thân thể Bạch Nhật Huyên mềm nhũn, rất muốn ngủ tiếp. “Mệt mỏi quá nha ~”

Nghe giọng nói hờn dỗi của cô, trong lòng Bạch Nhật Tiêu xao động không thể bình ổn. Cô bây giờ tựa như một con mèo nhỏ, khiến cho yêu thương của anh như loài cỏ dại lan tràn. “Huyên Huyên, chúng ta kết hôn đi.”

Bạch Nhật Huyên kinh ngạc nhìn anh. Kết hôn, làm sao mà kết hôn? Bọn họ là anh em, tuy rằng việc này chỉ ở trong mắt người khác. Cả hai người muốn kết hôn thì những điều cần phải lo rất nhiều. Bởi vì thân phận hai người yêu nhau rất đặc biệt. Nhưng là, vẻ mặt của anh cũng không phải là đùa cợt. “Nhưng là, ba mẹ thế nào?”

“Anh chỉ muốn biết em có đồng ý gả cho anh hay không.” Anh chỉ cần đáp án của cô, chỉ cần cô không phản đối là được.

Bạch Nhật Huyên do dự thật lâu, nhìn mặt anh càng lúc càng đen. Cô biết nếu bây giờ mà không đồng ý, kế tiếp lại có một trận mưa rền gió dữ. “Anh thật sự muốn lấy em?” Nghịch ngợm cọ cọ nửa người dưới của anh, Bạch Nhật Huyên hoàn toàn không có ý thức đến nguy cơ đang tràn ngập quanh mình.

Bạch Nhật Tiêu đỡ lấy thân mình khiêu khích của cô, “Có nghĩa là em đồng ý gả cho anh?!” Tốt lắm, đã nghe được đáp án mình muốn. Kế tiếp chính là tiếp tục thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thôi.

Cô bất lực ngọ nguậy thân mình, “Còn muốn sao? Em đã mệt chết đi được.”

“Là em trêu chọc anh trước!” Hôn lên những nơi nhạy cảm của cô, ngón tay Bạch Nhật Tiêu bắt đầu khiêu khích luồng xúc cảm.

“Em nào có ~” Yêu thương của anh, là không cho phép cự tuyệt. Cô chỉ có thể vui vẻ nhận!

Cô lại nhớ tới phòng anh khi trước. Dạo đó, là mỗi ngày tỉnh dậy trong lồng ngực của anh đón ngày mới, chỉ là đây không phải là quan hệ anh em. Mặc kệ bọn họ trong lúc đó thân mật cỡ nào, lý trí của cô không bao giờ có thể xem loại tình cảm này trở thành tình cảm anh em được nữa.

Kể từ khi trường học có kỳ nghỉ đông, cô nghe theo lời anh ngoan ngoãn ở nhà. Mỗi ngày Bạch Nhật Tiêu đều về nhà cơm nước với cô xong, sau đó mới sang thư phòng hoàn thành mấy công việc đem về nhà