
vác máy tính đi đến en người cô, vỗ vỗ cô đang khoanh chân ngồi dưới sô pha, quấy rầy cô đương viết tiểu thuyết tình cảm, tha cô đến một góc của sô pha, hai người chen chúc cùng nhau trên đó.
“Anh làm sao mà nhất định phải ngồi ở đây, bên kia không phải có chỗ hả?!” Bạch Nhật Huyên oán giận nhìn anh, thò chân xuống dưới thảm, muốn chạy trốn tới nơi khác, tránh ở chung gần gũi thế này với anh. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước đã bị anh chặn ngang, ôm lấy, trực tiếp bị nhét vào lồng ngực Bạch Nhật Tiêu, ngồi trên đùi anh. Cô thực sự là ‘tự làm bậy không thể sống’, vốn muốn giữ khoảng cách với anh một chút xíu, bây giờ chính là thân mật ‘gắn bó’ hơn mới chết.
Bạch Nhật Tiêu cắn cắn vành tai của cô, khiến cô ngượng mà run run cả người. Anh kề sát bên tai cô, “Nói cho em biết, đừng nghĩ trốn được anh. Nếu còn như vậy, anh sẽ trực tiếp cột em vào bên người, đã biết chưa?” Anh cười vô cùng quyến rũ mà uy hiếp cô, cả người dán trên thân thể cô.
“Vậy anh buông ra trước đã!!” Cô giận giữ gầm nhẹ, giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Nhật Tiêu. Con nai con trong lòng đang hưng phấn đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng rực tựa dâu tây, được ánh mặt trời phủ đến tản ra hương thơm mê người, khiến cho người ta kiềm lòng không được muốn aai yếm.
Bạch Nhật Tiêu ngừng nụ hôn ở trên mặt cô lâu thật lâu, giống như muốn hút sạch vị ngọt của cô, bấy giờ mới buông ra.
“Anh thích ở cùng một chỗ với em, như bây giờ vậy.” Bạch Nhật Tiêu nhìn chằm chằm máy tính, cười nói. Đuôi mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của cô, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, ngay cả màn hình đầy ký tự rườm rà này, hôm nay Bạch Nhật Tiêu cũng đặc biệt cảm thấy thân thiết.
Bạch Nhật Tiêu chấp nhận vận mệnh, ngoan ngoãn nuôi dưỡng chính sách không chống cự, đây chính là phương án tốt nhất đã được lựa chọn. Cô giơ tiểu thuyết lên, ngăn trở khuôn mặt đoạt hồn đoạt phách kia. Nhưng mà mặc kệ việc Bạch Nhật Huyên dồn hết lực chú ý lên cuốn sách, cứ tự nhiên mà nhớ đến lúc gần gũi ban nãy. Nụ hôn lúc đó dườn như vẫn còn trên khuôn mặt cô, khiến cô theo bản năng sờ sờ lên nơi anh vừa hôn qua. Được anh ôm chặt như vậy, cô cũng không có nghĩ tới chuyện phản kháng, cũng không muốn đẩy ra. Nếu không phải anh dụ hoặc hồn phách người ta để triền miên, cô cũng muốn nằm luôn trong lòng anh. Phút chốc, Bạch Nhật Huyên lấy sách gõ mạnh lên đầu mình, khắc chế suy nghĩ đó.
Cô điều chỉnh tốt tâm trạng, một lần nữa chìm vào trong cuốn sách. Nhìn nam nhân vật chính được miêu tả trong cuốn sách, cô không kiềm lòng nổi đối chiếu nam nhân vật chính với cuộc sống thật. Nam nhân vật chính trong tiểu thuyết, không có đẹp trai như anh, không chân thật như anh, không khí phách như anh, không dịu dàng như anh, không lòe lòe tỏa sáng như anh…cô dần dần hạ cuốn sách xuống, vừa vặn lộ ra ánh mắt nhìn trộm khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Nhật Tiêu. Oa ~ người thanh niên trước mắt cô, một tay chống má, sườn mặt cương nghị, hàng mi dịu dàng, đôi mắt đen sáng ngời mà có thần. Quả thực chính là một thiên thần có vẻ ngoài hoàn mỹ cùng trí tuệ tột đỉnh nha!
Bạch Nhật Huyên bất tri bất giác nhìn nhìn anh, lại bị ánh mắt của anh tóm gáy một phen, vội vàng giơ cuốn sách lên che khuất khuôn mặt đỏ bừng.
Không phải Bạch Nhật Tiêu anh không thích cô giống một ‘hoa si’ nho nhỏ nhìn anh, nhưng ma ánh mắt mê luyến của cô khiến anh căn bản không có biện pháo nào mà làm việc được, chín chín chín chín chín…chín chín phần trăm lòng đã sớm bị cô hấp dẫn rồi.
Cô cười trộm ở đằng sau cuốn sách, lại bị anh gạt luôn tấm chắn này đi.
[1'>: Vân khai nguyệt minh (云开月明), đại ý “mây tan trăng sáng”, có thể Quân Khuynh Tâm đã trích từ câu thơ “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” (守得云开见月明 – Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh).
“Anh đem chính bản thân mình giao cho em, không cho phép làm mất, nhớ kỹ chưa?”
“Làm gì mà nhìn lén anh?!!” Bạch Nhật Tiêu vây cô vào một góc sô pha, vừa âm trầm lại vừa dịu dàng ép hỏi.
Cô ngu ngốc cười, trái tim bùm bùm lo lắng suy nghĩ nên làm sao để trả lời vấn đề của anh. Ý nghĩ chợt lóe, cô giơ lên cuốn tiểu thuyết, làm như thật mà chỉ vào một đoạn trong sách, “Chỉ là em vừa đọc đến đoạn có anh đẹp trai trong này nên muốn nhìn anh với anh ta có gì khác nhau không!!”
Bạch Nhật Tiêu nhíu mày, quả thực muốn đè ép lên thân thể của cô, “Vậy kết quả của em thế nào?!” Ánh mắt của anh dễ dàng nhìn thấu cô, muốn lấy cớ để ‘háo sắc’, cũng chỉ cho phép được nhìn mỗi anh!
Hơi thở ấm áp của Bạch Nhật Tiêu lướt qua hai gò má. Trước đây cũng đã từng dựa vào anh gần như thế này, tại sao lúc ấy không có cảm giác mê loạn gì? Bạch Nhật Huyên co quắp né ánh mắt đầy mị hoặc của Bạch Nhật Tiêu, nhưng lại bị anh dễ dàng cố định tầm mắt, chỉ được phép nhìn mỗi mình anh.
“Anh hai ~” Cô run run, chỉ có thể cầu xin tha thứ, bởi vì cô đã muốn chạy trốn, trong lòng bắt đầu phát sinh ý tưởng không nên có.
Quả thực rất bất đắc dĩ, Bạch Nhật Tiêu