
iếm được lòng cô.
Cô cho anh thương tâm thì bản thân cũng phải chịu thương tâm, cố gắng ngồi yên ở vị trí, không dám nhìn bóng dáng anh bỏ đi, máu móc nhét cơm vào mồm, rốt cuộc đã hiểu cái gọi là ‘Thực không biết cảm giác gì’. Cô rõ ràng biết, nước mắt trong một khắc anh xoay người rời đi, yên lặng không tiếng động chảy xuống. Ở chung như vậy, cô rất khổ sở. Anh cường ngạnh từng bước ép sát, bản thân cô đã sớm giao động, không biết chống cự được bao lâu mà không dám nhìn thẳng vào tình cảm đã sớm nảy mầm đó?
“Anh không có cách nào không yêu em. Tình yêu đối với em đã là một bộ phận quan trọng nhất của linh hồn anh, trừ phi anh chết, nếu không, tình yêu vẫn ở đây.”
Ngày hôm sau Bạch Nhật Tiêu vẫn đưa cô đến trường như trước. Bạch Nhật Huyên cả đêm hôm qua không ngủ ngon, ở bên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng là phòng ngừa anh nói cái gì khiến cho cô không biết làm sao. Nhưng dọc đường đi anh cũng không hề mở miệng, ngay cả câu nói tan học
cô chờ anh, anh cũng chưa nói, liền lái xe khuất khỏi tầm mắt cô. Anh đang tức giận, tức giận những lời cô nói ngày hôm qua. Nhưng là tình cảm của anh, cô thực sự không thể nhận. Bạch Nhật Huyên cũng biết, bên người anh ngoại trừ cô không có người nào khác, mà anh cũng chưa bao giờ để cho người khác đứng bên cạnh mình.
Cô bất lực nhìn về hướng anh vừa rời đi, dần dần mới hiểu được, tình yêu sâu sắc đến thế. Chính là cho dù lời yêu kia không thể nói ra miệng, chỉ cần anh đứng bên cạnh cô, cô cũng đã có thể cảm giác được anh chỉ hướng về tâm tình của mình. Chỉ là cô còn không phát hiện, nếu là không có va chạm tình cảm, anh yêu một người, như thế nào lại khiến lòng cô xao động?
Bạch Nhật Huyên xoay người đi vào lớp, một người nam sinh vội vàng chặn cô lại, đem bì thư màu hồng nhạt giao cho cô xong bỏ chạy mất. Cô tò mò mở trang giấy ra, lại là hẹn cô sau giờ học gặp nhau. Đã liên tục tặng vài ngày như thế thôi, trước kia anh đều tới đón cô tan học, cô luôn có cớ né tránh này nọ, vậy còn hôm nay thế nào? Vẫn chờ anh hay là về trước?
Trong hốt hoảng, Bạch Nhật Huyên vượt qua được một ngày, tiếng chuông tan học vang lên, cô còn do dự mà không biết làm thế nào.
“Cậu làm sao mà còn ở đây thế?” Từ Khả Hân chọc chọc cô, nghi hoặc hỏi, “Anh hai cậu hôm nay không tới đón hả?”
Cô lắc lắc đầu, “Ừm, hôm nay ảnh không đến.”
“Vậy cùng đi với mình? Để Hạo Nhiên đưa cậu về.” Từ Khả Hân dọn đồ cá thứ, vợ chồng son nhà này mỗi ngày đều chìm trong mật, ngọt ngào ‘bất diệc nhạc hồ’ [1'>.
“Không được, mình còn có chút việc.” Cô cười nói, lại khó nén tâm sự phiền não chết được. Tiểu thuyết thì Bạch Nhật Huyên cô xem nhiều lắm, trong đó, nữ nhân vật chính thường xuyên tìm được người giả trang bạn trai bức lui người theo đuổi. Cô nghĩ, nếu nam sinh viết thư tình kia không tệ lắm, cô có thể nhờ cậu ta hỗ trợ một chút, cho nên cô quyết định đến chỗ hẹn.
Bạch Nhật Huyên khó khăn từng bước đến địa điểm hẹn, may là trên sân bóng rổ, không phải là nơi hẻo lánh gì. Lúc cô vừa đến, trên sân vắng người, chỉ có cô cùng một nam sinh đang ném bóng vào rổ. Thân mình của cậu ta thực linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy lên có thể ném quỏ bóng một cách chuẩn xác cực kỳ vào lưới. Trên sân bóng rổ rộng cũng chỉ có bóng dáng màu trắng của cậu ta chuyển động, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên khi thấy một dáng người hồng hồng xuất hiện trong tầm mắt, cười chạy tới chỗ cô.
“Bạn đã đến rồi.” Cậu ta ngại ngùng mở miệng, giọng nói thực trong trẻo, tràn ngập hương vị mặt trời. Một tay cậu ta ôm bóng rổ, một tay gãi gãi đầu, bộ dáng ngại ngùng như thế này khiến người khác có cảm giác như anh trai nhà bên vậy, thân thiết hòa ái.
“Là cậu tìm mình?” Cô mỉm cười hỏi, lại nhìn gương mặt của cậu bạn vì cô xuất hiện mà ửng đỏ cả lên. Ở trên người cậu không có mùi mồ hôi, thực rất có tinh thần. Vẻ anh tuấn tuy không thể so sánh cùng anh trai cô nhưng thực sự là, cậu bạn này khiến cô không có cảm giác áp lực nào.
“Mấy ngày liên tục hẹn nhưng bạn cũng chưa đến, mình còn nghĩa bạn sẽ không đến đây.” Giọng nói của cậu ta che giấu không được sự mừng vui kinh ngạc, ngượng ngùng kéo kéo khóe môi, chợt lộ ra một tia sắc bén nhợt nhạt.
“Vậy cậu còn hẹn nữa sao?” Cô nghịch ngợm hỏi lại, nghĩ nghĩ, nam sinh này xuất hiện thực thích hợp. Ít nhất trong mắt cô, cậu ta đủ tư cách, có thể trở thành một cái cớ giúp cô gạt được Bạch Nhật Tiêu, mặc kệ việc có thể làm tổn thương người khác. Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
Dần dần, cô bắt đầu cảm nhận được áp lực đang tới gần, khi bản thân còn đang bận lục lọi trong trí nhớ coi ai có thể cho mình cảm giác như vậy, những ngón tay thon dài sạch sẽ đã siết lấy cổ người bạn trai kia, ngay lúc cậu ta vừa muốn mở miệng nói chuyện.
“Anh hai, anh đang làm bậy gì thế, buông cậu ấy ra!” Cô kinh hoảng kéo tay Bạch Nhật Tiêu ra, cô nên nghĩ đến anh!
Cậu nam sinh bị anh siết ho khan, mặt vì không thể hít thở được mà nghẹn đỏ, giãy dụa đập vào cá