
bàn tay ta’ chứ.
Từ Khả Hân chân chó (nịnh nọt) kề kề cô, cười đến âm hiểm, “Không phải còn có cậu hỗ trợ sao, thật vất vả mới có cơ hội ở chung với ảnh, cậu phải toàn lực giúp mình.”
“Giúp thế nào?” Bạch Nhật Huyên nghi hoặc hỏi cô nàng. Cách thức Từ Khả Hân yêu cầu quả thật làm cho người ta ‘xuất hồ ý liêu’ (một cách bất ngờ, bất thình lình), cô xem không có đầu mối gì, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng đã thành công ngay lập tức rồi ấy.
Từ Khả Hân không chút khách khí, cười ngây thơ, “Cậu chỉ cần lúc hợp thời nói với ảnh vài ưu điểm của mình, lại hợp hợp mà hỏi ảnh một chút xem có người trong lòng chưa, hoặc nói cho ảnh biết, mình có khả năng thích ảnh hay gì đó là tốt rồi.” Từ ý tính toán nhỏ nhặt của cô nàng đều rất cẩn thận, như vậy chi tiết từng chuyện đều có thể tính kế…
Bạch Nhật Huyên xấu hổ cười một tiếng, nhìn bộ dáng cô bạn cao hứng phấn chấn, Bạch Nhật Huyên nhịn không được lại muốn chọc chọc một tý, “Nhưng là, ôi chao ôi mình không biết cậu có ưu điểm gì, huống chi, ‘hợp thời’ là lúc nào đây nha?” Cô giả vờ vô tội, ngây thơ nhìn Từ Khả Hân nghẹn hồng mặt.
“Bạch Nhật Huyên!!” Cô chỉ biết Bạch Nhật Huyên đang giả ngốc với mình, nhưng cô cũng phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Bởi vì từ khi Bạch Nhật Tiêu đi Mỹ, sự nghịch ngợm đáng yêu của Bạch Nhật Huyên dường như đã theo người thanh niên ấy ‘mai danh ẩn tích’ vậy.
Vào lúc cuối tuần, An Như Nguyệt thường xuyên rủ cô dạo phố. Một ít phu nhân giới kinh doanh luôn luôn thực hâm mộ với hai mẹ con như hình với bóng. Mùa xuân, Bạch Nhật Huyên lại sinh bệnh, không có anh bên cạnh cô cũng không dám than oán thuốc đắng, An Như Nguyệt chỉ an ủi cô ngoan ngoãn uống thuốc rồi mau nghỉ ngơi. Sau khi co hết bệnh, hai mẹ con đi Nhật Bản xem hoa đào nở. Nhìn hoa anh đào theo gió bay đi, cô bước chậm rãi đứng trước cây anh đào cổ thụ, cảm nhận mùa xuân lãng mạn đầy ấm áp. Cô biết anh sẽ không để cô quên mình cho nên hằng tháng đều gửi quà về nhà. Mỗi khi mở ra hộp quà thắt nơ bằng ren, cô chỉ biết, anh vẫn thích cô mặc váy dài. Cho dù không có sự nhắc nhở của anh, cô vẫn thường xuyên nhớ những ngày trong quá khứ, anh chỉ dịu dàng với một mình cô.
Năm thứ nhất Bạch Nhật Tiêu rời đi, anh mang ảnh chụp của cô dán trong phòng những nơi thấy được. Nhìn vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ của cô gái nhỏ trong buổi biểu diễn Kỷ niệm thành lập trường, nhìn cô bướng bỉnh trong rừng cây, nhìn cô ở trong lòng anh ngủ yên điềm tĩnh…Mỗi một này đầu tháng, anh đều cầm bút phác họa món quà muốn tặng cô tháng này. Thi thoảng lúc ngẫu nhiên vẫn gọi điện về nhà, nhưng chưa bao giờ tìm cô, bởi vì sợ cô không tiếp. Anh luôn thông qua An Như Nguyệt để biết bây giờ cô đang làm cái gì, có hay không vui vẻ hơn một chút. Anh để Quý Hạo Nhiên thay mình chăm sóc cô, đuổi đi hết thảy nam sinh bên cạnh cô, giống như anh trước kia.
Anh biết Chung Thi Âm ở New York nhưng không có đi tìm cô ta. Dù sao hai người không cùng xuất ngoại, gặp mặt thì như thế nào. Hơn nữa anh cũng không có nhiều thì giờ như vậy. Làm một gã trai mang đầy khí chất nam tính của Đông phương, nữ sinh trong trường ái mộ anh rất nhiều, hộp thư trong căn nhà thuê thường xuyên tràn đầy thư tình. Nhưng anh vẫn giữ thói quen như trước, không thèm nhín tới đã nhét hết tất cả vào trong thùng tác, bởi vì nơi đó không có thư của cô.
Mùa xuân đã tới, cô vừa sinh bệnh, anh lại không thể bên cạnh cô, an ủi cô không sợ hãi mà uống thuốc, chỉ có thể cách một trời Thái Bình Dương này vì cô mà đau lòng. Bạch Nhật Tiêu vẫn là người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ. Khi mùa đông qua, tháng năm đến, lúc mười hai giờ, anh mua dâu tây bánh ngọt cô thích, mua mười sáu ngọn nến, mua một món quà nhỏ xinh xắn, một mình trong căn nhà thuê tịch mịch, một mình vì cô mà chúc mừng. Anh không cần dựa vào những tấm ảnh chụp để nhớ tới cô, chỉ cần tư duy của anh không bị mớ Tài chính kinh tế kia bao trùm, anh vẫn có thể tìm được chút thời gian để nhớ đến cô.
Nghỉ hè một năm sau, Bạch Nhật Tiêu trở về nhà. Anh cười rất dịu dàng với cô, nhưng cô lại xấu hổ né tránh. An Như Nguyệt cũng có ý vô tình mà giảm bớt thời gian hai người họ ở chung một mình. Dù sao với người bên ngoài, quan hệ của cả hai vẫn là anh em. Nghỉ hè hai tháng, cô cơ hồ đều trốn tránh anh. Khi anh ở đó, cô cười rất ít, cũng rất ít nói chuyện gì. Anh biết, quần áo gửi về, một món cô cũng không mặc lần nào, nhất tề đem tất cả để trong ngăn tủ. Cô thay váy ngắn, tuy rằng anh thực không thích nhưng cũng không có khả năng nề hà.
Có một lần, thân thể của cô không khỏe cuộn mình nằm trên sô pha, anh muốn tự tay đi an ủi cô, không nghĩ tới việc cô thế nhưng lại hoảng sợ né tránh mình. Còn bởi vậy mà không cẩn thận té ngã trên mặt đất. Anh chịu đựng đau lòng không nâng cô dậy, sợ cô tìm cách khác thoát đi lại ảnh hưởng. Hai tháng ở chung đều cố ý giữ khoảng cách nhất định với anh, cô dần dần biết, anh sẽ không thương tổn cô. Lúc Bạch Nhật Tiêu lại rời đi, cô vẫn không tiễn anh, nhưng lúc vừa ra khỏi cửa vẫn lí nhí n