
ra xe.
Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó tâm trạng thật hỗn độn. không hiểu sao lúc này hắn không muốn rời xa nó nửa bước
Trên xe nó thấy rất vui và háo hức. nó
muốn xem khuôn mặt hắn khi thấy cái bánh sinh nhật đầu tiên trong đời,
thấy hắn ước và tò mò không biết trong điều ước của hắn có nó hay không
Mải mê với những ý nghĩ tới khi vệ sĩ mở cửa xe nó mới giật mình thấy đã tới tiệm bánh
-Thưa, tới rồi ạ
-À..cám ơn
Nó chạy nhanh vào một tiệm bánh nhỏ bên
đường, chọn một cái bánh bắt kem tỉ mỉ nhất, chiếc bánh dùng 2 màu chủ
đạo là xanh lá làm nôi bật màu kem trắng.
Tính tiền xong nó chợt nghĩ ra một ý tưởng
-Cho hỏi ở đây có bán pháo hoa không?
-Không , nếu muốn mua cháu qua cửa hàng phía bên kia đường nhé
Cô bán bánh chỉ cho nó một cửa hàng trang trí xinh xắn.
Cám ơn xong nó mang bánh ra xe nói với tên mặc vest đen đang đứng đó
-Anh cầm bánh vào xe đi, tôi qua phía kia đường mua thêm đồ sẽ quay lại ngay
Người mặc vest đen hơi phân vân nhưng nó đã kịp chạy mất.
-thiếu phu nhân
Két..t..t..t..
Chưa kịp chạy tới chỗ nó thì 2 chiếc xe
không biết ở đâu chặn lối tên vệ sĩ, chiếc xe gần nó mở cửa, một người
thanh niên bước xuống lại gần làm nó ngạc nhiên
-Làm gì vậy?
-Cô là Đường Du?
Nó chưa kịp trả lời thì một cái khăn đã
bịt kín mũi và miệng nó, nó không cảm thấy gì nữa chỉ thấy đầu óc bắt
đầu mụ mị và cảm giác người nó đang được người thanh niên lạ mặt kia bế
lên.
-Thiếu Phu nhân…
Tên vệ sĩ bị 3 , 4 tên khác làm vướng
tay. Xử lý bọn này đối với anh ta không khó nhưng mọi việc xảy ra quá
nhanh khi anh ta đánh cho bọn người kia bỏ lên xe tháo chạy cũng là lúc
người mà anh ta được lệnh phải bảo vệ cũng bị những người lạ mặt bắt lên xe đi mất.
-Câu làm gì mặt mày đăm đăm vậy?
Mạnh Khang hỏi khi hắn cứ ngồi đó nhìn
ra cổng, nó đi được một lúc rồi , hắn thấy trong lòng không yên tâm tí
nào. Chưa kịp trả lời thì điện thoại hắn rung lên
-Thiếu..thiếu gia, thiếu phu nhân…bị bắt rồi
Chỉ cần nghe tới đó hắn thấy trái tim bắt đầu đập thật nhah, đầu hắn nóng cả lên. Ánh mắt thay đổi làm Mạnh Khang không hiểu
-Sao vậy?
-Tiểu Du, bị bắt cóc
Mạnh Khang tỏ vẻ mặt như không tin vào mắt mình. Đứng dậy Mạnh Khang nhìn hắn
-Chúng ta đi thôi
-Đi đâu?
-đi tìm
Mạnh Khang rất ngạc nhiên trước sự bình
tĩnh của hắn. thật ra anh ta đâu biết trong lòng hắn đang như lửa đốt.
Hắn đi vào nhà ngồi xuống ghế sofa giọng vẫn lạnh lùng như âm vực không
như thường
-Không phải tìm, người bắt Tiểu Du nhất định có ý đồ vì vậy chúng sẽ liên lạc với ta trước.
Mạnh Khang thật sự ngạc nhiên trước sự nhẫn nại của hắn.
Nó thấy hơi chóng mặt mình mẩy ê ẩm. mở mắt nó thấy trước mặt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ
-Đây là đâu?
Vẫn không hiểu chuyện gì thì một giọng nó từ từ tiến lại gần nó
-Tỉnh rồi hả cô em?
Nó thấy trước mặt là người hoàn toàn xa lạ, nếu không lầm thì đây là một khi nhà máy bỏ hoang.
Muốn nhúc nhích nhưng không được nó mới biết mình bị trói chặt vào cái ghế đang ngồi.
-Anh bắt cóc tôi làm gì?
Thấy nó vẫn khá bình tĩnh Trung vĩ cười gian trá
-thông minh quá. Nhưng yên tâm cô em không
phải đối tượng của anh. Anh chỉ cần thằng chồng em thôi
-Gia Huy…?
-Cái thằng khốn đó. Lợi dụng công ty nhà tao đang thất thế, ép gia đình tao tới bước đường cùng phải bán công ty cho nó với giá rẻ như bèo. Tao phải trả thù.
Ánh mắt Trung Vĩ sắc như dao làm nó thấy lạnh buốt nơi sống lưng. Nó không lo cho bản thân mà chỉ lo cho hắn.
Bây giờ nó mới thật sự hiểu rõ vì sao hắn đưa cho nó một bảng danh sách
dài, vì sao lúc nào hắn cũng cho người theo sát nó. Vì nó là điểm yếu
duy nhất của hắn.
Nó cố gắng nới lỏng dây trói ở 2 tay đang bị trói sau lưng.
-Phải trốn khỏi đây, không thể liên lụy Gia Huy được…!
Trung Vĩ đã ra ngoài từ nãy. Hắn ra lệnh cho 2 tên đứng ngoài
-Canh chừng cô ta cẩn thận
Nói rồi hắn bước ra xa, chiếc tai nghe trên tai nhấp nháy đèn báo tín hiệu cuộc gọi tới.
-Chào sếp
-Mọi chuyện sao rồi?
-Bắt được rồi
-Ừm, tôi muốn cậu giúp tôi làm một việc nữa, sau khi xong, cậu muốn làm gì kẻ thù của cậu cũng được
-Ok, chuyện gì?
-HỪ…thử coi vợ hắn gan lỳ như thế nào. Nhưng tuyệt đối….
-Không được động tới con nhỏ đó chứ gì?
Cuộc thỏa thuận chấm dứt Trung Vĩ cười cười
-Ha ha vụ này lời to, vừa trả được thù vừa có tiền nữa chứ, bọn nhà giàu ngu thật.
Cách đó không xa một chiếc xe đậu nơi khó thấy nhất, người trong xe vẫn đeo tai nghe ra lệnh
-Gọi cho cô ta được rồi.
-Vâng
*BUỔI CHIỀU:
Nó bị bắt cũng khá lâu, hắn tuy bình tĩnh nhưng trong lòng rất nôn nao
-“sao