
úa mà.
Nỗi đau như đang cào xé tâm hồn, rút hết sinh lực của tất cả. Trông ai cũng thật mệt mỏi.
- - - - -
-Sao cơ? Cháu gái ta?- ông nội Nhi sửng sốt khi nghe Vũ kể lại. 1 cuộc họp gấp đang diễn ra tại Bạch gia với chủ đề chính là Nhi.
-Con gái. Con thử huy động tất cả các thám tử đi dò la tin tức xem nào- ông ngoại Nhi cất giọng rầu rầu nói.
Mọi ng đều đc phân công nhiệm vụ. Ng thì phong tỏa tin tức, ng thì đi tìm Nhi, ng thì đc giao điều tra xem sự cố của con tàu là vô tình hay ai đó đã... Cố ý!
Mất đi linh hồn của tập đoàn rắc rối, cả nhóm ko ai nở đc nụ cười tươi. Có cười họa chăng đó chỉ là nụ cười xã giao, nụ cười gượng gạo mà thôi.
- - - -
Mọi chuyện trôi qua thật nhanh. Trong đầu Phong vẫn còn vẹn nguyên cái kí ức hôm đi biển định mệnh đó. Nó như 1 thước phim hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Phong đang tự dằn vặt mình trong qúa khứ, trong nỗi ám ảnh. Mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn lọn; đôi mắt màu cà phê trong veo, long lanh; đôi môi luôn nở nụ cười tươi tắn, lạc quan.
Hôm nào cũng vậy, khi hoàng hôn buông xuống là lúc Phong lại lái xe ra biển thủ thỉ như đang nói chuyện với ai đó. Ban ngày là 1 vị TGĐ lãnh đạm và đầy quyết đoán, ban đêm là 1 Huyết Long máu lạnh. Cậu hiền nhất là khi về với biển. Phong coi biển và ng con gái đó là 1. Nói chuyện với biển cũng chính là nói chuyện với Nhi, mặc dù đáp lại chỉ là tiếng sóng vỗ rì rào.
Đông qua, xuân đến rồi hè nối tiếp. Tất cả lại thêm 1 tuổi mới. Phương, Thoại Anh, Long, Lâm và Phong đón tuổi 20, cái tuổi đẹp nhất đời ng.
- - - - - - -
-Tiểu thư. Tất cả đã chuẩn bị xong rồi ạ- ng vệ sĩ cúi đầu kính cẩn.
-Đc rồi. Ng nói với ba mẹ ta chưa?- cô gái đc gọi là tiểu thư đang đeo 1 chiếc vòng cổ vào hỏi.
-Dạ. Thưa rồi ạ.
-Ko uổng công ta chuẩn bị mấy năm trời. Ngươi thấy ta thế nào?
-Tiểu thư thực sự rất giống cô gái đó. Nhưng vì cái gì cơ chứ?
-Vì ng ta yêu
Như thường lệ, Phong lái xe đến bờ biển mỗi chiều. Phóng tầm mắt ra xung quanh, ánh mắt cậu dừng lại ở 1 điểm xa xa. Nơi đó có 1 ng con gái đang đứng nhìn ra phía biển. Phong nheo mắt cố nhìn. Bất chợt, đôi đồng tử cậu mở to. Là mái tóc nâu hạt dẻ xoăn lọn cột cao. Cái dáng này qủa thực rất giống...
Tim Phong đập thình thịch. Dồn hết sức lực vào đôi chân, cậu chạy nhanh về phía ng con gái đó.
-Nhi, cô còn sống. Cô trở về rồi- Phong vui mừng ôm chầm ng mà cậu cho là Nhi vào lòng.
Trong tình yêu, đôi lúc con ng ta qúa mù quáng. Làm cho ta ko phân biệt đc đâu là trắng đen, dù biết là chết nhưng vẫn cứ lao vào.
Phong nở nụ cười tươi rồi vội vàng lái xe đưa Nhi đến ngay c.ty nơi Vũ đang làm việc.
Vũ run run nhìn cô gái đứng trước mắt mình. Đây đúng là khuôn mặt, hình dáng của em gái cậu rồi. 1 vài tia nhìn tinh anh lóe lên trong đôi mắt xám tro của Vũ rồi nhanh chóng, nó biến mất.
-Anh 2- Nhi cất giọng mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy Vũ. Cậu cũng nở nụ cười dang rộng vòng tay.
- - - -
Ngay tối hôm đó, tại biệt thự họ Bạch có 1 bữa tiệc linh đình chào đón cô công chúa nhỏ của họ trở về.
-Anh ko định xuống dự tiệc sao?- Thảo ở trên phòng hỏi Vũ.
-Ko. Em xuống đi. Anh hơi mệt- Vũ ngả ng ra giường thở hắt ra.
Thảo khó hiểu nhíu mày, mọi lần Vũ luôn quản Nhi chặt lắm mà. Ko những vậy, Nhi vừa mới từ cõi chết trở về. Đáng lẽ ng vui nhất phải là Vũ chứ?
Đang đi ra ngoài khuôn viên, Thảo gặp Như cũng đang đi 1 mình
-Ủa? Chị Thảo, anh Vũ đâu?- Như ngó quanh hỏi.
-Anh ý nói mệt nên ko xuống. Thế Kỳ đâu?- Thảo thở dài.
-Anh Kỳ cũng nói mệt nữa- Như chép miệng
-Đến là khó hiểu với anh em nhà này mà- Thảo buông 1 câu bông đùa.
-Mà chị này, em thấy bé Nhi sao sao ý. Hơi khang khác nhưng ko biết khác chỗ nào- Như xoa cằm nhíu mày.
- - - -
Từ lúc Nhi về, cô bé rất thân với Phong. Ko chỉ có Như thấy cô bé khác mà nhóm bạn của Nhi cũng thấy vậy. Nhi lúc trước rất qúy Bin Rin, nhưng giờ có vẻ lạnh nhạt. Gặp Thảo và Như cũng chỉ chào hỏi qua loa xã giao. Ko những vậy, đôi khi Nhi cùng 2 cô bạn thân còn hay to tiếng nữa.
Thoại Anh và Phương ngồi ngẫm lại những thứ vừa trải qua. Nhi bây giờ sao mà xa lạ qúa. Tình bạn bao nhiêu năm trời của họ đang dần rạn nứt rồi.
Chắc