
>Đứng im hay bỏ chạy?
Hay ôm chầm lấy cho thỏa sự nhớ nhung?
Nên hận hay tha thứ?
Nên ghét bỏ hay yêu?
-Cậu đến đây làm gì?- Nhi hỏi, cố kìm nén các cảm giác kia.
-Tôi xin lỗi, là tôi sai- Phong nắm lấy tay Nhi hối lỗi rồi ôm cô vào lòng 1 cách nhẹ nhàng.
-Biến đi. Tôi ghét cậu!-
Nhi cố sức giẫy ra khỏi vòng tay kia. Nước mắt cô bé chợt lăn dài.
-Tha thứ cho tôi, 1 lần thôi đc ko?- giọng Phong pha lẫn sự chua xót.
-Tôi, đã rất nhớ cậu. Sao bỏ tôi chứ?- Nhi bật khóc nức nở như 1 đứa trẻ.
-Tôi hứa, sẽ luôn bên cô. Mãi mãi...
"Tình yêu ko có thời hạn, khi nào trái tim còn đập thì ng ta còn yêu...
Tình yêu là khi chúng ta nhận ra mình ở trong 1 ng khác và tự hào về điều đó"
- - - - - -
THỬ THÁCH CUỐI CÙNG
(thêm 1 chương lâm li bi đát sướt mướt nữa nhé!)
Đi qua...
Đi lại...
Sang trái...
Sang phải...
Nhi đang đi tới đi lui trong phòng khách, vẻ mặt cau có như đang suy nghĩ 1 điều gì đó mãi ko ra. "Khán giả" ngồi xem màn trình diễn "ng mẫu" này ko ai khách chính là Bin và Rin.
-Bin Rin, 2 con nói xem. Cô nên làm gì đây?- Nhi khoanh tay vẻ mặt nghiêm trọng nhìn 2 cậu nhóc.
-Bin yêu mẹ Thảo.
-Rin yêu ba Kỳ.
-Bin Rin yêu cô Nhi- 2 nhóc cười toe toét ôm chầm lấy Nhi.
Khóe mắt cô cay cay. Còn 6 tháng nữa, 6 tháng- cô sẽ cảm ơn mọi ng.
- - - - - -
Đúng 7h sáng, Nhi 1 thân 1 mình vác xác sang Hàn gia tìm Phong để nói về kế hoạch của mình.
-OK. Vậy giờ cô muốn đi đâu đầu tiên?- Phong hỏi.
-Ừm... Tới cung điện Buckingham đi- Nhi búng tay. Lâu lắm rồi ko gặp ngoại nuôi, nhớ qúa đi!
Lần này sang Anh, Nhi ko đi bằng máy bay gia đình nữa mà đi máy bay thường, tránh cái cảnh ai nấy đều đốn tim khi thấy cô bé nhảy từ trên trực thăng đáp đất.
-"Kính chào công chúa Maria"- 1 hàng gia nhân xếp dài váy áo chỉnh tề chào Nhi.
-Hello every body- Nhi bước xuống cỗ xe ngựa đặc trưng của Hoàng gia Anh cười toe toét.
-"Chào cô công chúa nhỏ của ta, lại đây ta xem nào"- ngoại nuôi Nhi đi ra mỉm cười ôn hậu với cô bé.
Vô tình, trong khung cảnh tay bắt mặt mừng này Phong đã bị đá ra rìa 1 cách ko thương tiếc!
-"Ba mẹ và anh Jonh có nhà ko ngoại?"- Nhi nhón nhón chân ngó vào.
-"Có. Cả nhà chờ con mãi. Mau vào nhà thôi"- ngoại gật đầu kéo tay Nhi vào và ra hiệu cho Phong đi cùng.
Bữa cơm tối diễn ra thật đầm ấm. Thi thoảng vang lên tiếng nói châm chọc của Jonh rồi tiếng chí chóe của Nhi và Phong.
Ăn xong, cả nhà ra phòng khách ngồi nghỉ và trò chuyện.
-''2 đứa tính chuyện hôn sự đến đâu rồi?"- mẹ nuôi Nhi dịu dàng hỏi.
-"Mẹ, còn ko muốn lấy chồng"- Nhi phụng phịu trề môi.
-"Chị nói là ko muốn lấy chồng chứ đâu nói là ko muốn lấy em"- Phong nhảy vào.
-"Ơ con bé này, gần 21t rồi. Xuất giá đi cho tôi nhờ, chứ cô ko có việc gì làm rồi dở chứng qua đây phá làng phá xóm à?"- anh Jonh đc đà hùa theo Phong.
Lời nói đó làm cả 6 ng như đông cứng lại, 1 bầu ko khí thật nặng nề.
Nhi ôm lấy Ngoại, gục mặt vào vai bà cất giọng nghèn nghẹn:
-"Con biết, thời hạn của con chỉ còn 6 tháng. Có lẽ đây là lần cuối cùng con gặp cả nhà, đc nói chuyện với ba mẹ, với Ngoại và với anh Jonh. Con thật bất hiếu khi chỉ toàn phá phách làm cả nhà đau đầu. 1 lần cuối, con cảm ơn mọi ng đã yêu thương con. Ko có con, cả nhà sống thật tốt nhé! Anh Jonh, chắc em ko đc xem mặt chị dâu rồi"- nước mắt Nhi lăn dài, thấm trên vai Ngoại.
-"Ko, con ko sai gì cả. Đừng khóc nữa.."- ngoại ôm lấy Nhi khóc theo cô bé.
Ai nấy đều khóc, 1 ko khí tĩnh lặng trùm lên. Giờ chỉ còn nước mắt và tiếng khóc.
- - - - -
Lần lượt, Nhi cùng Phong đi hết nhà ông bà nội ngoại. Đến những nơi tập đoàn rắc rối đã tới để nhớ lại kỉ niệm xưa.
- - - -
-Thiếu tôi, cậu có buồn?
-Ko, mà là đau đớn.
-Tôi ghét định mệnh, ghét vòng quay của số phận đã để tôi gặp cậu.
-Nhưng tôi lại thích. Vì tôi đã gặp cô. Ng dạy tôi biết yêu.
-Nếu quay ngược thời gian, cậu muốn gặp tôi ko?
-Có. Dù thế nào, tôi vẫn muốn gặp và yêu cô.
-Khi tôi chết, hãy tìm 1 ng con gái khác nhé?
-Ko. Kiếp này tôi chỉ yêu và nhận cô làm vợ thôi.
-Đồ