
i với người con trai này và cũng cũng không khó để đoán ra rằng người đấy chính là người cô yêu…… yêu rất nhiều…….
_Là người mà chị yêu đúng không???_ Cậu buột miệng hỏi trong vô thức khi đang suy nghĩ, giọng nói khàn khàn chứ đựng cái gì đó không vui.
_Ừ, phải…… rất yêu_ Cô không hề né tránh vấn đề này mà thẳng thắn thừa nhận.
Rồi cả hai chìm vào im lặng, không ai nói câu nào cả vì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng. Mãi một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:
_Chị biết không, tôi là trẻ mồ côi đấy.
_Trẻ mồ côi? _ Cô không giấu được sự ngạc nhiên.
_Phải, tôi lúc đầu sống trong trại mồ côi. Nhưng vì không chịu được cái cuộc sống đấy, tôi bỏ đi và thành đứa trẻ lang thang không cha mẹ, không người thân thích. Chị biết CEO chứ? Anh ấy chính là người thân duy nhất của tôi, người đã nhặt tôi về_ Cậu cười, một nụ cười nhạt khi nhớ lại cái quá khứ khổ nhục khi người ta nhìn mình với ánh mắt thương hại kia….. cậu không hề muốn vậy...
_Ưm….. tôi có nghe nói, nhưng thật không ngờ……_Cô bỏ lửng câu nói, đúng là cô sơ suất quá. Tại sao cô không nhớ rằng trong bản lý lịch đầy đủ của cậu phần người thân hoàn toàn để trống chứ???
_Anh ấy là người cho tôi một cuộc sống mới, một danh phận mới chứ không phải là một cuộc sống nhục nhã như trước - một cuộc sống mà bao người hạnh phúc hơn tôi mơ ước. Chị biết không, lúc đầu gặp anh ấy tôi đã cảm nhận được một sức hút đặc biệt; anh ấy mang một mị lực đặc biệt khiến tôi cảm nhận rằng chắc chắn anh sẽ mang cho tôi một cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhiều…… _Cậu khẽ cười khi nhớ lại những ngày tháng trước kia và người anh không cùng một cha mẹ sinh ra nhưng còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần người cha mẹ mà cậu không biết mặt đã đang tâm vứt bỏ con mình...
Cậu nhớ, lúc đầu cậu theo anh cũng khổ cực lắm, vì lúc đấy anh cũng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Lúc đó anh em nuôi nhau cũng đủ ăn và cậu mới không còn biết tới những cơn đói dày vò cậu hàng đêm. Anh thương cậu, chăm cậu lắm, dạy cậu chữ, dạy cậu học hành đàng hoàng dù không được đi học đi nữa. Mãi hơn ba năm rưỡi trước, cả hai anh em gặp được một người mới đổi đời được như ngày hôm nay; nhờ tài chí và sự quyết đoán của anh và người đó mà cậu mới có một cuộc sống dư giả như vậy, và mới có một Anh Vương của ngày hôm này.
Cậu sống trong môi trường thiếu tình thương từ lúc lọt lòng nhưng không phải là một đứa mất dạy, vì trước khi cậu kịp trở thành người như thế, cậu đã may mắn được gặp anh. Anh dạy cậu cách sống làm một con người có thể ngẩng mặt lên nhìn đời….. Bây giờ cậu không gặp anh nhiều như trước nữa nhưng mỗi lần gặp anh - CEO của công ty thì cậu luôn bị cái bá khí ngút trời đó đàn áp. Và hơn ai hết cậu cũng hiểu rằng, cậu nợ anh một ân tình, một mạng sống………..
* * *
Cậu có anh - người cho cậu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn và giờ cậu có thêm cô - người con gái cho cậu biết cảm giác quan tâm một ai đó là như thế nào…….
Cậu nhìn người con gái buộc tóc vổng cao với mái tóc dài đen nhánh tới hông, mặc áo phông rộng cùng quần jean và giầy cao gót vừa xinh xắn lại năng động nhưng gương mặt không một nét cười mà cậu khẽ nhíu mày. Cậu nhiều lúc không hiểu được rằng có phải chăng có cậu hiện tại quá may mắn hay không mà tại sao cả hai người cậu yêu quý và yêu thương, coi như người thân nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ở cả hai một nụ cười thật sự cả… Có phải là do thế giới này quá nghiệt ngã không???
_Này…… này….._Cô hua hua tay trước mặt cậu.
_À ưm….. không có gì! Chị muốn đi đâu?_Cậu cười trừ, khoác vai cô.
_Đâu cũng được, hôm nay là ngày nghỉ của cậu mà, tùy cậu thôi _ Cô nhún vai.
_Được, vậy đi bar đi _Cậu cười toe toét khoe chiếc răng khểnh cực duyên đưa ra quyết định không cần suy nghĩ.
Ngước lên nhìn cậu, cô chớp chớp mắt mấy cái vẫn là gương mặt rạng ngời mong chờ của cậu nhìn mình. Khẽ thở dài, cô nói:
_Vào đấy cậu mang thân cậu ra bảo kê tôi an toàn thì vào.
_Xời, gì chứ việc đấy thì ok luôn _Cậu chỉ chờ có vậy, thiệt tình đưa cô tới quán bar lớn nhất đất Hà thành.
Chiếc Saleen S7 màu trắng bóng loáng lướt nhanh trên đường, luồn lách qua những chiếc xe khác đầy điệu nghệ tiến về phía bar OZON………………
Cuồng say trong hơi men
Cuồng si trong kí ức
Em tìm về với anh
Ở một nơi nào đó
Mang tên miền kí ức………
QUÁN BAR:
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo; mọi người từ nam đến nữ, tất cả đều bị cuốn vào vũ điệu cuồng say của ái tình và hơi men….. Nguyệt khẽ nhíu mày bởi mùi hương hỗn tạp ở đây: mùi rượu, mùi nước hoa, thuốc lá,….. cùng mùi ái tình trộn lẫn vào nhau, cùng tạo ra một thứ mùi khiến cho một người mới bước chân vào bar lần đầu tiên như cô không khỏi khó chịu……
Cậu kéo cô tới một chiếc bàn được đặt cạnh sàn nhảy rồi quay lại hỏi cô:
_Chị muốn uống gì?
_Whisky.
_Uống được thật không đó? Tí mà say là em đưa chị về thẳng nhà em