
vẻ rất vui, nói chuyện với cô rất nhiều, còn để lại số điện thoại nữa. Mấy cô bạn gái nghe nói hai người quen nhau từ nhỏ đều thấy rất ngưỡng mộ.
Cô nói, đám bạn cứ nài ép cô hẹn Diệp Quân đi chơi. Cậu ấy không đi nhưng lại nói với cô rằng, con gái đi chơi đêm mà mặc hở hang thì sẽ không an toàn, rồi còn hỏi cô có cần mượn áo khoác không.
Cô nói, cô gọi điện thoại cho Diệp Quân, hai người nhắc đến những chuyện lúc bé đều cảm thấy rất tức cười.
Cô nói…
Hướng Viễn luôn yên lặng lắng nghe cô kể, không hề can thiệp cũng chưa từng bình luận. Dù là chị em nhưng cũng là con gái, đương nhiên là cô phát hiện ra sự khác biệt trong giọng nói nghe ra có vẻ bình thản của Hướng Dao: hoặc sung sướng, hoặc buồn bã, hoặc hoang mang. Còn những gì Diệp Quân kể lại với cô chỉ là có một lần gặp Hướng Dao ở cổng trường, rất ngạc nhiên, chỉ vậy thôi. Hướng Viễn không phải là người tự tìm phiền phức cho mình, thế nhưng có lần, trong lòng cô bỗng có một cảm giác lo âu xua mãi không đi, không vì Diệp Quân mà vì Hướng Dao.
Cuối cùng vào một ngày, sau khi kể lể về đủ thứ chuyện Hướng Dao đã hỏi chị mình một câu: “Hướng Viễn, chị có thấy Diệp Quân thích em không? Không… không, không phải là em thích cậu ta, em chỉ hỏi vậy thôi”.
“Vậy sao em không tự đi mà hỏi?”, Hướng Viễn lãnh đạm.
“Có phải cậu ấy vẫn hay đến tìm chị như lúc còn bé không? Từ bé cậu ấy đã khá thân với chị, hay là, chị giúp em hỏi dò thử xem?”.
“Không được”, Hướng Viễn từ chối ngay, thậm chí không cho Hướng Dao cơ hội kỳ kèo mặc cả.
“Tại sao không được? Chẳng lẽ chị đã quen cậu ấy bám theo nên không muốn cậu ấy thích người khác, cũng không muốn người khác thích cậu ấy? Chị như vậy là ích kỷ!”, Hướng Dao vừa cuống vừa tức.
“Để chị nói cho nghe tại sao không được!”, Hướng Viễn bình tĩnh nói: “Thứ nhất, hai đứa vẫn là học sinh, trong lòng em nghĩ gì chị không cần biết nhưng bây giờ chưa phải lúc. Thứ hai, chuyện tình cảm của em và cậu ấy, đừng có lôi người thứ ba vào. Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất, chị không nghĩ rằng hai đứa hợp nhau nên càng không thể ra mặt, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Nói thực lòng, dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, Hướng Viễn đều mong muốn hai đứa sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình vào một ngày nào đó. Nhưng hiện tại khoan chưa nói đến việc chúng chưa đủ chin chắn đến mức nói lời yêu mà chỉ nói đến tính khí của hai đứa, một thì bồng bột dễ xúc động, một là trọng tình cảm, mà hai đứa lại cố chấp như nhau, hợp lại chưa chắc đã là tốt đẹp, quan trọng hơn là cô không thấy Diệp Quân dành chút tình cảm nào cho Hướng Dao. Hướng Dao là máu thịt ruột rà duy nhất của cô trên thế gian này, cô không muốn em mình bị sứt đầu mẻ trán, càng không thể rat ay giúp cô trong chuyện tình cảm này được. Cô hiểu Hướng Dao, con bé này tự ái rất cao, nếu cô nói thằng ra rằng Diệp Quân không có ý gì với em thì Hướng Dao không những không tin mà sẽ bị tổn thương. Còn về phía Diệp Quân, Hướng Viễn cũng rất rõ, nếu cô ra mặt tác thành cho hai đứa thì không những không đạt được mục đích mà rất có khả năng phản tác dụng, khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Cô không muốn làm một chuyện mà nhiệt tình cộng ngu dốt thành ra phá hoại này.
Nhưng Hướng Dao vẫn nổi giận: “Chị không chịu giúp thì thôi, em cũng không nhất thiết chuyện gì cũng phải van xin chị mới làm được!”.
Hướng Viễn nhìn Hướng Dao hậm hực bỏ đi. Có lúc cô thấy tính khí Hướng Dao như vậy nên để cho ngã vài lần, chịu thua thiệt thêm nữa, không chừng sẽ hiểu chuyện hơn nhưng cô lại lo rằng con bé sẽ ngã quá đau.
Sau lần không vui ấy, một thời gian rất lâu cũng không thấy Hướng Dao chủ động liên lạc với Hướng Viễn, Hướng Viễn không rõ Hướng Dao nói là không cần cầu xin ai, một mình hành động thì có thể làm được gì. Vừa định suy xét xem có nên hỏi Diệp Quân không thì cô chợt nhớ ra hình như mấy tuần liền không nhìn thấy cậu.
Cuối tháng Giêng đầu tháng Hai là lúc thành phố bước vào giai đoạn lạnh nhất, nếu gặp phải những cơn mưa băng giá, màu xanh thành phố đều biến thành sắc tím lạnh lẽo. Hướng Viễn giải quyết bữa tối ở gần công ty, may mà về được nhà trước khi mưa to hơn. Vừa mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là một làn khói nghi ngút và mùi lẩu thơm phức, cô thu ô đi mưa lại, thấy Diệp Quân đứng cạnh chiếc bàn thấp nhỏ chất đầy thức ăn nhìn cô cười.
“Em lại làm trò gì hay ho nữa thế?”, cô vừa hỏi vừa tiến đến vài bước, ghé sát lại nhìn.
Diệp Quân lau lau tay, vô cùng hào hứng đáp: “Thời tiết này ăn lẩu là ngon nhất, em cố ý bảo dì Dương mua thức ăn để e mang đến đấy”.
“Rau cũng do dì Dương rửa à?” Hỏi xong, Hướng Viễn liếc nhìn đôi tay đỏ đến khả nghi của cậu, đôi tay se cóng có lẽ chỉ có lúc ở quê do làm lụng vất vả mới có, sau khi về thành phố không còn xảy ra tình trạng đó nữa rồi hỏi tiếp: “Sao phải thế? Ra ngoài ăn chẳng đơn giản hơn nhiều à? Vả lại, bảo em trước khi đến phải gọi điện thoại trước lại quên rồi hả? Chị ăn tối rồi”.
“Hả?”, sự thất vọn