Duck hunt
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328982

Bình chọn: 8.00/10/898 lượt.

Hướng Viễn không thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch nên cô cũng không thể biết phản ứng của anh. Anh không đáp lại, một lúc sau, tiếng đóng cửa vang đến. Có lẽ một luồng gió đêm len vào từ kẽ hở khi cửa mở ra rồi khép lại khiến Hướng Viễn đứng trên đầu cầu thang khẽ run rẩy.

Hướng Viễn đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng nhà giàu không hoà thuận, có cặp khổ sở vì tình, có cặp nhìn thì rất hợp nhau nhưng tính cách lại khác xa, có cặp như nước với lửa, cũng có cặp đồng sàng dị mộng, đương nhiên đa số là bọn đàn ông trăng hoa bên ngoài, không biết giữ lấy gia đình, phụ nữ căm hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trong bụng. Những chuyện đó đã thấy quen mắt rồi nên những cặp vợ chồng mặn nồng hoà thuận thật sự còn trở thành của hiếm.

Có người nói, sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi. Nếu đã thế thì gả cho người ăn trắng mặc trơn, phú quý giàu có còn hơn gả cho kẽ nghèo hèn khốn khổ rồi phải vàng cả mắt đi trong mùi dầu mỡ mà nguyền rủa gã đàn ông vô lương tâm kia.

Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà hôn nhân của kẻ giàu có luôn trống rỗng và giả tạo nhưng lại bền chặt hơn những người bình thường khác.

Đạo lý thì Hướng Viễn hiểu nhưng trước lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Khiên Trạch sẽ phản bội mình. Cô biết trong lòng anh cũng có lúc lung lay không vững, biết anh vẫn không thể quên những chuyện cũ nhưng cô không biết tại sao anh lại tìm được “an ủi và niềm vui” ở một con **************? Cô không tìm thấy bóng dáng của niềm vui trong đôi mắt anh, vậy niềm vui đó từ đâu mà ra?

Thế nhưng, dù sao đây cũng là chuyện của anh. Việc đã đến nước này rồi thì cô cũng có cả vạn lý do để bỏ đi nhưng cô vẫn không thể điều khiển được cơn tham trong lòng mình, về tất cả mà cô đã khó nhọc lắm mới có được, cô tham lam hơi ấm giả tạo cuối cùng trong tim mình. Sở dĩ “chấp niệm” tồn tại là cũng vì một chữ “tham”, thế nên mới không bỏ được.

Nếu đã không bỏ được mà cũng không ra đi được thì hãy nhắm mắt lại diễn nốt vở kịch này với anh. Là một người vợ, Hướng Viễn có quyền là khổ anh, xỉ nhục anh, dằn vặt anh, thế nhưng điều đó có khiến cô dễ chịu hơn không? Những việc cô cần làm quá nhiều, mỗi một lúc đều bận rộn, cũng chẳng còn thời gian để buồn thương.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt, đặc biệt là khi người bên trong bức tường cố tình để lộ, tất nhiên không ai lại không thổi phồng lên thêm. Hướng Viễn không còn hỏi đến bất cứ việc gì giữa Diệp Khiên Trạch và Viên Tú, nhưng những lời đồn đại về Diệp Khiên Trạch và “con ************** đó” lại nhiều như mưa, mờ mịt rối loạn, chưa bao giờ ngớt.

…Nghe nói, anh đã mua lại tự do cho cô ta, giải thoát cô ta khỏi cái nghề mua vui cho thiên hạ.

…Nghe nói, anh đã đưa cô đến căn nhà ở phía tây thành phố, đó là một phần tài sản mà Diệp Bỉnh Lâm năm nào đã tặng cho anh và Diệp Quân.

…Nghe nói, cô gái kia hiếm khi lộ mặt, cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ở nơi công cộng, nhưng anh luôn đưa cô lên tàu ra biển câu cá.



Khi những lời đồn đại này dấy lên, Diệp Khiên Trạch thực ra vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm, anh và Hướng Viễn ngồi ở hai đầu bàn, mỗi người tự gặm nhấm tâm sự riêng của mình. Gương mặt Hướng Viễn luôn bình thản như nước, Diệp Khiên Trạch thi thoảng quan tâm hỏi thăm tình hình dạo này của cô. Anh cũng giống Hướng Viễn, đa số những chuyện về đối phương đều dựa vào “nghe nói”: nghe nói cô bắt đầu di dời trọng tâm của Giang Nguyên từ vậy liệu xây dựng sang đầu tư địa sản, nghe nói công ty dược mà cô góp vốn đầu tư làm ăn rất thuận lợi, nghe nói cô cho phép nước ngoài đầu tư vào khu nghỉ mát, Đằng Vân đã chung tay hợp nó với một khách sạn bốn, năm sao cao cấp sắp phá sản lại thành một, nghe nói Giang Nguyên bây giờ đã phát triển hơn xưa, đã không còn lại một công ty gia công sản xuất của Diệp Bỉnh Lâm ngày nào nữa…Chỉ cần anh tỏ ra có hứng thú, Hướng Viễn sẽ giải thích cặn kẽ, không hề kiêu ngạo, cũng chẳng chút tình cảm nào, chỉ là khách quan tường thuật lại giống như anh là một đại cổ đông bình thường. Diệp Khiên Trạch luôn im lặng lắng nghe rồi mỉm cười nhìn người phụ nữ vốn số phận đã cho phép cô tiến xa tiến dài hơn anh.

Mặc cho vẻ bề ngoài hoà bình này hoang đường đến mức nào thì việc không nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt Hướng Viễn chính là sự tôn trọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch đối với cô và là sự ăn ý duy nhất của hai người. Hướng Viễn cũng có lúc nghiến răng nghĩ thầm trong bụng: cô gái kia vẫn an phận nấp trong bóng đêm, không tranh đoạt gì, lẽ nào mình đã nhìn nhầm cô ta, hay là dã tâm của cô ta còn thâm sâu hơn mình tưởng tượng?




Liên tiếp mấy đêm liền cô không hề chợp mắt, giống như câu nói
của cô với Đằng Vàn: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng cô
cũng mong Diệp Khiên Trạch để lại cho mình một con đường nh