Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329412

Bình chọn: 8.00/10/941 lượt.

ông ổn".

Mặc Diệp Khiên Trạch khuyên can, cồ vẫn bước xuống giường, mở cửa rồi đi chân trần ra ngoài hành lang bước về phía phòng Diệp Linh. Quả nhiên cửa phòng đang khép hờ. Mượn ánh sáng ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ,
Hướng Viễn thấy Diệp Linh đang dựa nửa người trên chiếc ghế đặt trước
cửa sổ.

"Diệp Linh, tôi muốn nói chuyện với cô được không?" Hướng Viễn không
muốn Diệp Linh giật mình nên lên tiếng trước nhưng Diệp Linh vẫn bất
động, không chút phản ứng.

Hướng Viễn bước đến, ngồi xuống gần ghế của Diệp Linh thì phát hiện
ra chân mình đang đạp lên một thứ dịch thể nhơm nhớp. Sự bất an trong
lòng cô đạt đến đỉnh điểm, không nói không rằng, cô lùi về phía cửa lần
mò công tác đèn.

Đèn bật sáng, cảnh tượng trước mát khiên cả đời Hướng Viên cũng không sao quên được. Diệp Linh gần như ngạt thở, máu tràn khắp nơi... Nguồn
gốc của thứ dịch thề mà cô đạp lên trước đó bắt nguồn từ bàn tay buông
thõng bên ghế kia.

"Diệp Linh...", Hướng Viễn hét lên. Mặc kệ chân mình đạp lên máu, cô
chạy đến vỗ vỗ vào mặt Diệp Linh. Gương mặt ấy đã không còn hơi ấm nhưng máu vẫn rơi tí tách theo bàn tay trái đang co thành nắm đấm của Diệp
Linh.

"Không được, cô không thể chết", Hướng Viễn lảm nhảm. Rất nhiều lúc,
cô đã nghĩ thầm trong lòng rằng, tại sao thế gian lại có sự tồn tại của
Diệp Linh? Thậm chí lúc ác độc hơn, cồ còn nguyền rủa cho người con gái
như âm hồn không tan này biến mất khỏi thế giới càng nhanh càng tốt,
nhưng không phải là bây giờ, không thể bằng cách này.

"Khiên Trạch, Diệp Linh..."

Cô thử lay gọi người đang ngủ say rồi loạng choạng đi gọi điện thoại, bàn tay đầy máu vấy sang những phím số, đỏ rực chói mắt.

Đường dây 120 [1'> luôn bận, Hướng Viễn đành gác máy. Vừa quay lại cồ
đã nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng ngay ở cửa, đờ đẫn như bị trúng bùa
phép.

[1'> Đường dây cấp cứu của Trung Quốc (ND)

Ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào Diệp Linh khiến Hướng Viễn rùng mình.

Cô nên đoán được điều này từ lâu.

Cô đã ngỡ hạnh phúc của mình có thể sẽ bắt đầu lại từ đây nhưng chẳng qua nó chỉ là niềm vui sướng trước khi kết thúc.

Diệp Linh đã chết.

Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất cũng không thể cứu
được mạng sống của Diệp Linh. Trước đó, khi xe cấp cứu 120 đến được nhà
họ Diệp, lúc xem xét vết thương của Diệp Linh, họ đã lặng lẽ lắc đầu.

Hướng Viễn toàn thân đầy máu, đứng nhìn người được đắp tấm khăn trắng trong phòng cấp cứu, thấy vậy, vị bác sĩ liền nói: "Cô Hướng, xin đừng
đau buồn. Nói ra thì, tồi đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân chết trên
bàn mồ nhưng người có ý muốn tự sát kiên quyết thế này thì vẫn là lần
đầu. Người bình thường chọn cách cắt mạch máu để tự tử thì những vết
rạch trên tay rất nhiều và lung tung. Còn trên cồ tay trái của cô Diệp
Linh bất hạnh vừa mất đây thì chỉ có một vết dao nhưng vết thương rất
sâu chứng tỏ cô ấy không chỉ cắt mồ mềm mà phần xương mềm ở cồ tay cũng
bị đứt lìa, quyết liệt như vậy thì thực là không hiểu nồi. Vả lại, trước khi cắt cổ tay, cô ấy đã dùng rượu mạnh nuốt hết ba trăm viên thuốc
ngủ. Ba trăm viên... cho dù là kẹo thì cũng phải có can đảm mới làm được như vậy. Một cô gái còn trẻ như thế, tồi không hiểu có chuyện gì lại
khiến cồ ấy bất chấp tất cả để tự sát, không chừa cho mình chút đường
lui nào như vậy".

Vị bác sĩ được mệnh danh là tay mở ngoại khoa số một thành phố G này
đã nhìn thấy quá nhiều chuyện sinh tử nên dường như không mong đợi tìm
thấy đáp án cho câu hỏi của mình ở Hướng Viễn. ông thở dài nói tiếp: "Có người cố gắng sống vì chút hy vọng nhỏ nhoi mà lại chết không rõ ràng,
có người lại một lòng một dạ muốn chết, tôi cũng không rỗ là tại sao".
Nói xong, ông đưa một vật gì đó vào tay Hướng Viễn rồi nói: "Đây là vật
mà người chết đã nắm chặt trong lòng bàn tay trái. Cồ ấy nắm rất chặt
nên lấy được nó cũng rất vất vả. Tồi nghĩ gia đình có thể giữ lại làm kỷ vật".

Không cần phí công suy nghĩ, Hướng Viễn cũng nhận ra vật trong tay là mặt Quan Âm đứt cổ từng thuộc về cô nhưng nhầm lẫn thế nào lại bán cho
Diệp Linh. Mặt Quan Âm này trước đó đã bị máu thấm vào. Máu chảy vào khe hở trên đó khiến vết nứt trên cồ Quan Âm càng nồi bật kinh hãi, vòng
dây màu đỏ cũng bị dính máu, sau khi khô đi đã trở thành màu nâu sẫm.

Thì ra thứ ám Diệp Linh nắm chặt trong lòng bàn tay chính là cái này. Lúc sống đã không rời mặt Quan Âm này, đến chết cũng vẫn không
chịu buông, tại sao cô ấy lại trân trọng nó như vậy? Chẳng lẽ là vì mặt
Quan Âm đứt cồ này tượng trưng cho tình yêu vồ vọng, cho kiếp sống tàn
khuyết không chút may mắn, không đáng một xu, chỉ như châu như ngọc với
người có được nó?

Diệp Linh đã chết, mãi mãi sẽ không có ai biết được đáp án của nó.

Sau khi làm xong mọi thủ tục, Diệp Quân và tài xế nhà họ Diệp cũng
xuất hiện ở đầu kia của phòng cấp cứu. Trước khi họ đến gần, Hướng Viễn
đã nhanh chóng giấu nhẹm vật xui xẻo này đi. Cồ còn rất nhiều việc phải
làm, ứng phó với bên cảnh sát, báo