The Soda Pop
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329584

Bình chọn: 8.00/10/958 lượt.


đó. Ngoài kia, sắc đêm đen hơn bất kỳ đêm nào khác. Hướng Viễn nhớ rõ,
màn cửa sổ màu tím hoa hồng là do chính tay cô chọn nhưng sao bỗng dưng
lại biến thành màu trắng toát thế kia? Xung quanh cũng đều một màu trắng toát. Bàn trang điểm không thấy đâu nữa, đèn ngũ cũng biến mất, sách
đầu giường cũng không, đến cả người nằm cạnh cô cũng không thấy, chỉ còn một màu trắng toát vô tận và cả người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia.

Hướng Viễn biết mình lại chìm vào giấc mơ đó, giấc mơ cồ sợ hãi nhất. Không có tình tiết nào đáng sợ nhưng cô lại lạc mất phương hướng trong
màu trắng trống rỗng đó mà không cách nào thoát ra được. Bóng dáng người phụ nữ kia quá quen thuộc nhưng cồ không thể nào nhớ được đó là ai.

Hướng Viễn cảm giác được mình đang bước xuống giường, bước từng bước
đến gần người phụ nữ đó nhưng bất chấp cô đã đi được bao nhiêu bước,
người phụ nữ đứng bất động ấy vẫn giữ được một khoảng cách vừa phải với
cồ. Khi Hướng Viễn đã bỏ cuộc và đứng lại, cồ loáng thoáng nghe thấy từ
hướng người phụ nữ ấy vang đến một giọng nói vồ cùng quen thuộc.

Hai mươi năm sau, em gặp được chàng Trong ngôi mộ hoang, cô hồn dã
quỷ Như hoa quyến luyến, xương khô chất chồng Chàng một nắm, em một nắm
Chẳng phân rõ, ai là ai...

Hướng Viễn bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh trước câu hát đó. Người
phụ nữ kia vẫn đang ngân nga nhưng bầu trời phía xa đã vang lên tiếng
sấm rền nhấn chìm giọng ngân nho nhỏ áy.

Là mơ, là mơ. Phải tỉnh dậy, mau tỉnh dậy...

Hướng Viễn thầm lẩm nhẩm trong bụng, gắng sức véo mình, tiếc là cồ
chẳng thấy đau chút nào. Tiếng sấm dần dần áp đến theo tia sét rạch
ngang trời, người phụ nữ kia đang chậm rãi quay đầu lại.

Bao nhiêu lần Hướng Viễn muốn nhìn rõ gương mặt thật của cồ ta, muốn
chiếc thắng cơn mộng quái ác này. Như mấy phút trước đó, cồ tiến gần
từng bước, chẳng phải là muốn vạch rõ gương mặt thật của cồ ta hay sao?
Nhưng khi người phụ nữ quay đầu lại, cô chợt nhận ra, kỳ thực cồ không
khát khao biết được đáp án như mình vẫn tưởng.

Tình hình trước mắt không cho phép cô chọn lựa, cuối cùng gương mặt
của người phụ nữ kia đã hoàn toàn hướng về phía Hướng Viễn. Trong khoảng khắc ấy, một luồng chớp sáng lóe bỗng rạch ngang cửa sổ, chiếu sáng cả
gương mặt ấy và cả một màn trắng toát chết choe trong phòng.

Hướng Viễn bừng tỉnh dậy như bị sét đánh. Ánh chớp vẫn còn đó, mưa
đêm sắp kéo đến, khung cửa sổ lại đóng chặt kín, ở đó ngoài mot chậu hoa lan ra thì làm gì có người phụ nữ nào? Hướng Viễn thở phào, lòng mừng
thầm may mà mình chưa làm Diệp Khiên Trạch tỉnh giấc nhưng vừa định ngủ
lại thì cô phát hiện ra cửa phòng mình hè mở, một bong dáng hệt ma quỷ
đang nấp sau cánh cửa.

"Ai?", Hướng Viễn dù gan dạ song vẫn toát mồ hồi lạnh, kêu thét lên.

Bóng dáng kia không lên tiếng nhưng vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm về phía giường cô.

Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng bị đánh thức. "Hướng Viễn, chuyện gì thế?" Anh ôm lấy vợ mình, thuận tay bật sáng ngọn đèn bên cạnh, lúc
nhìn về phía cửa.

Người như oan hồn đứng khuất sau cánh cửa không phải ai khác mà chính là Diệp Linh trong bộ quần áo ngủ trắng toát. Thần sắc cô chơi vơi như
đang mộng du nhưng đồi mắt lai mở lớn.

"A Linh, em đang làm gì vậy?"

Tay Diệp Khiên Trạch toát mồ hôi lạnh, hệt như tay Hướng Viễn lúc này.

Cuối cùng, Diệp Linh cũng lên tiếng: "Không có gì, thật xin lỗi đã
khiến hai người hoảng sợ. Em không ngủ được, bỗng nhiên nhớ đến một câu
quên chưa hỏi anh".

Người cồ đang nói chuyện hiền nhiên là Diệp Khiên Trạch.

"Nói gì?" Diệp Khiên Trạch cũng thấy nghi ngại, có lẽ bệnh tình của A Linh không hồi phục nhanh như anh nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay cũng
không thể qua đi lặng lẽ không một dấu vết như vẻ bề ngoài của nó.

"Em muốn hỏi là... Diệp Khiên Trạch, anh còn lời nào muốn nói với em không?"

Đây không phải lần đầu tiên Hướng Viễn nghe thấy câu hỏi này. Cô quay nhìn Diệp Khiên Trạch nhưng anh vẫn chọn sự im lặng như những lần
trước.

Diệp Linh không hê thác mác, có lẽ cô cũng đoán được đáp án này từ
lâu, chẳng qua chỉ hỏi do thói quen mà thôi. Cồ cười cười, không nói
thèm gì mà đưa tay đóng cửa lại rồi bỏ đi.

Diệp Khiên Trạch nhắm nghiêm mắt, thở một hơi dài như thể anh mới là người vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

"Ngủ thôi", anh vừa nói vừa vuốt ve mu bàn tay của Hướng Viễn.

Hai người lại nằm xuống giường, sự tĩnh lặng cũng bao trùm cả căn
phòng. Họ nằm lắng nghe hơi thở của nhau, nghe cả tiếng mưa dồn dập
không ngớt ngoài kia, tuy không ai lên tiếng nhưng họ biết người kia
cũng không ngủ như mình.

Không biết bao lâu sau, cố lẽ khi trời đã sắp sáng, Hướng Viễn cứ trằn trọc mãi khiến Diệp Khiên Trạch lại trở dậy bật đèn.

"sao vậy, vẫn chưa quên chuyện lúc này à? A Linh là vậy, em đừng để
tâm", Diệp Khiên Trạch rất ít khi nhìn thấy Hướng Viễn thấp thỏm như thế nên dịu giọng an ủi.

Hướng Viễn lắc đầu: "Không, em cứ thấy có chỗ nào đó kh