Pair of Vintage Old School Fru
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326980

Bình chọn: 10.00/10/698 lượt.

Hướng Viễn giằng cốc sữa trong tay anh, quay lại nói với Hướng Dao: “Đổ cốc này đi rồi đổi cốc ngọt.”

Không cần, không cần mà”, Diệp Khiên Trạch vừa nói vừa ngăn Hướng Dao lại.[

Hướng Viễn cười giễu cợt mình: “Không sao, tại tôi thôi, những gì
tôi nhớ đều là những chuyện cũ rích từ lâu rồi. Đã lâu thế mà cứ tưởng
cậu vẫn như xưa. Hướng Dao, đem đổ đi.”

Trâu Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Không cần, em đổi cho anh vậy. Em thích uống mặn một chút.”

Hướng Viễn nhướng mày vẻ bất ngờ: “Ủa, sao hai anh em nhà này lúc nhỏ đều có sở thích kỳ quặc thế nhỉ?”

Hướng Dao lừng khừng đứng ở đó không biết làm gì, mãi một lúc sau
mới ngồi xuống, đặt mạnh cốc sữa đậu mặn xuống trước mặt Trâu Quân.

Sau khi đổi cốc, bốn người im lặng ăn sáng, không ai nói gì.

Hướng Dao buông đũa sớm nhất, nhìn Trâu Quân rồi lại ngắm Diệp Khiên Trạch, đột nhiên nói: “Anh Diệp, anh cao hơn trước nhiều quá. Hai anh
em giống nhau thật, có điều anh đẹp trai hơn Trâu Quân nhiều.”

Bình thường cô bé không phải người hay nói, lúc này lại thốt ra một
lời vô tâm với vẻ ngây thơ đặc biệt của một cô bé khiến Diệp Khiên Trạch cười phá lên. Hướng Viễn cũng không nhịn được cười nhưng trong lòng cô
lại không cho là như vậy. Thực tế, tuy hai anh em Diệp Khiên Trạch và
Trâu Quân không cũng một cha nhưng quả thật rất giống nhau. Điều khác
biệt là, Diệp Khiên Trạch giống bố anh hơn, trán cao mắt sâu, Trâu Quân
lại giống mẹ ruột cậu, mày mắt thanh tú nhưng họ đều là những anh chàng
đẹp trai. Người anh đã trưởng thành nên có mùi vị thư sinh hơn, người em vẫn còn sự non nớt của các cậu nhóc, dù thế nhưng quả thật cũng rất khó phân bì cao thấp.

Hướng Viễn không hiểu sao Hướng Dao lại thốt ra một câu như vậy, có
điều cô cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Hướng Dao và Trâu Quân
chẳng những cùng tuổi mà từ tiểu học đến năm lớp bảy luôn học cùng lớp
với nhau. Theo lẽ thường thì hai người gần tuổi nhau, hai nhà lại gần
gũi thì tình cảm sẽ thân thiết hơn, những điều này không thể khiến họ
trở thành bạn thân. Bên phía Trâu Quân thì không có gì, nhưng do Hướng
Dao lúc nào cũng thấy cậu chướng mắt nên hai đứa mà ở gần nhau thì Hướng Dao thể nào cũng phớt lờ hoặc lườm nguýt khó chịu với cậu. Sau khi lên
cấp hai, từ thôn đến trường ở xã là đường núi dài gần mười dặm, có lúc
Hướng Viễn bảo Hướng Dao đi cùng Trâu Quân cho có bạn có bè, dễ trông
chừng nhau hơn nhưng Hướng Dao nhất quyết không chịu, một là sẽ đi trước nửa tiếng, hai là cố gắng trì hoãn thời gian để đi chậm hơn, tóm lại là không muốn đi cùng với Trâu Quân. Hướng Viễn nghe nói, dù có học cùng
trường nhưng Hướng Dao không nói với Trâu Quân câu nào.

Hướng Dao không phải là mộ cô bé khó gần, trong trường bạn bè cũng
khá nhiều, nhưng hình như lại tỏ ra đặc biệt khó chịu với Trâu Quân.
Hướng Viễn nhớ lúc còn bé, hai đứa vẫn chơ đùa cùng nhau mà, từ khi nào
và tại sao lại có tình trạng như thế này? Hướng Viễn hỏi Trâu Quân, cậu
cũng tỏ ra hoang mang. Sau này, cô cũng lười, chẳng buồn đả động đến
những chuyện cỏn con như vậy nữa.

Trâu Quân thấy Hướng Dao đem mình ra so sánh với anh trai mà cũng
không quên hạ thấp bản thân mình nhưng cũng chẳng giận dỗi gì, vẫn uống
từng ngụm sữa đậu mặn.

Ăn sáng xong, theo lời thỏa thuận từ trước, Hướng Viễn phải đưa mấy
du khách trọ trong nhà lên núi ngắm cảnh. Lúc về phòng chuẩn bị đồ đạc,
cô mở hộc tủ ra, không biết là vô tình hay cố ý, một tệp thư dày cộp mà
Diệp Khiên Trạch viết cho cô trong những ngày tháng anh vừa lên thành
phố trượt ra khỏi chiếc hộp nhỏ mà cô vẫn dùng để cất tiền.

Hướng Viễn phủi những bụi phủ mờ trên tập thư ấy. Cô rất ít khi lật
giở tư từ cũ ra xem nhưng vẫn nhớ rõ, tổng cộng hai mươi mốt bức, ngoài
ra còn có mấy tấm bưu thiếp vào những lúc lễ tết nữa. Lúc Diệp Khiên
Trạch mới về thành phố, những bức thư anh viết cho cô bay đến như những
bông tuyết rơi. Khi ấy, lần đầu anh đến một gia đình xa lạ, một thành
phố xa lạ, có rất nhiều chỗ không quen biết, Hướng Viễn là người duy
nhất để anh tâm sự. Lúc đầu, những bức thư anh viết lúc nào cũng dài đến mấy trang giấy, kể lại những chuyện mới lạ của thành phố và nỗi hoang
mang của mình và cả sự nhớ nhung bạn cũ và quê hương. Thư trả lời của
Hướng Viễn bao giờ cũng chỉ ngắn gọn một trang giấy, trong lòng cô có
rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi hạ bút lại thấy những thứ đáng để nói quá ít, cô chỉ an ủi anh rằng đợi đến khi quen rồi sẽ phát hiện ra ở
thành phố lớn chắc chắn có nhiều thứ tốt hơn cái thôn nhỏ này nhiều.

Những bức thư sau này của Diệp Khiên Trạch cũng chứng minh điều cô
nói là đúng. Anh dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới, bắt đầu kể với cô
về gia đình mới của ình – người cha đã bao năm anh chưa gặp, người mẹ kế dịu dàng ít nói và một cô em gái nhỏ kém anh hai tuổi. Anh nói họ đều
đối xử với anh rất tốt, cuộc sống trong trường cũng rất suôn sẻ, anh còn quen được vài người bạn mới. Nghe đến đây, Hướng Viễn chợt có cảm giác
được an ủi. Mỗi lần gửi thư là phải cuốc bộ rất xa lên