XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326953

Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.

lạnh. Từ trước đến nay cô vẫn rất khỏe mạnh, bình thường cũng hiếm khi
đau đầu cảm sốt, vậy mà hôm nay chỉ dầm nước một chút mà đã trở nên thê
thảm thế này, chẳng lẽ cô nàng thành phố kia đã truyền nhiễm tính tiểu
thư cho cô rồi? Hướng Viễn nghĩ đến đây liền bật cười. Cô nghĩ ngồi đợi
một lúc rồi về ngủ một giấc vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.

Lần này Hướng Viễn không được toại nguyện, khi ý thức vừa bắt đầu hỗn
độn, cô đã nghe thấy chú trưởng thôn hai Lý gọi: “Hướng Viễn,Hướng Viễn, người nhà của cô gái kia đến rồi. Ha ha, cháu đoán xe, là ai nào…”

Câu sau của chú hai Lý vẫn chưa kịp nghe tường tận thì ánh mắt của cô đã nhìn thấy bóng dáng sau lưng chú.

Người ấy rất giống anh nhưng sao lại là anh được? Thế nhưng giọng nói
ấy rõ ràng rất quen thuộc: “Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?”

Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?

Trước kia mỗi lần anh đi học, cô luôn đứng đợi ở thung lũng gần nhà
anh. Lúc anh nói câu đó đều bật cười rất rạng rỡ. Hướng Viễn ở đây,
đương nhiên là để đợi anh rồi.

Hướng Viễn cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, “Diệp Khiên Trạch, sao cậu lại đến trễ thế? Hại tớ đợi lâu ơi là lâu.”

Nhưng nét mặt của anh lúc đó không lo âu như thế này.

Hướng Viễn đột nhiên tỉnh táo hẳn, không biết sức lực ở đâu ra khiến cô đứng phắt dậy, lúc nhìn rõ người trước mặt mình, nghi ngờ càng tăng
thêm.

“Khiên Trạch? Sao lại là cậu?”

Anh vội vã bước qua bậu cửa tiến vào trong” “Hướng Viễn, chúng ta nói chuyện sau đi.”

Hướng Viễn thoáng sững sờ, vội vàng theo Diệp Khiên Trạch vào trong.

Diệp Linh đã tỉnh dậy, đang nằm trên giường. Diệp Khiên Trạch bước đến, không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Diệp Linh đột nhiên mỉm cười, niềm vui ngây thơ như một đứa trẻ vừa có được kẹo ngọt.

Cô lên tiếng trước, một câu nói không đầu không đuôi: “Anh muốn nói gì với em?”

Diệp Khiên Trạch sửa lại chăn cho cô rồi nói: “Ra ngoài chơi cũng phải
nói cho nhà một tiếng chứ. Còn nữa, sợ nước mà còn đùa, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.”

Anh né tránh ánh nhìn của Diệp Linh,quay đầu lại đụng ngay ánh mắt của Hướng Viễn.

“Cám ơn cậu, Hướng Viễn!” Lúc này, trên gương mặt anh mới xuất hiện nụ cười thành thật: “Cám ơn cậu đã cứu em gái tôi.”

Hướng Viễn cũng cười nhưng trong lòng cô lại có cảm giác bất an không
nói rõ được. Thì ra Diệp Linh là em gái cậu ấy, chắc là con chú Diệp và
người vợ mới sau khi chú về thành phố. Chuyện Khiên Trạch cảm ơn không
có chút vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ Hướng Viễn chưa từng nghĩ rằng, cố
nhân trùng phùng, thái độ đầu tiên khi anh đối diện với cô lại là một
lời cảm ơn.

[/FONT'>

Cảm ơn là lịch sự, khách sáo, là
đối ngoại, xa cách, thế nên những người thân thiết với nhau không cần
nói lời cảm ơn. Lời cảm ơn của Diệp Khiên Trạch là dành cho cô – một
người ngoài- đã vô tình cứu người nhà anh. Quen và lạ đã phân rõ. Diệp
Khiên Trạch trong trí nhớ của Hướng Viễn là người vô cùng gần gũi, thân
thiết với cô. Năm mười bốn tuổi, khi Diệp Khiên Trạch cùng bố về thành
phố, Hướng Viễn đứng trên đỉnh ngọn núi sau thôn nhìn anh đang đứng gần
gốc cây hòe già ở đầu thôn, chần chừ không chịu nhúc nhích, ánh mắt đang tìm kiếm cô gái nhỏ luôn bầu bạn bên anh trong đám đông hàng xóm vây
quanh nhưng không thấy đâu cả. ai có thể quên được, dưới ánh trăng sơn
cước trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ,
Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa
nhau.” Khi ấy, Hướng Viễn không nói gì nhưng trong lòng lại khẳng định
chắc chắn rằng, họ thân thiết với nhau như thế, ai có thể chia lìa được? Cho dù có một ngày anh đi rồi, cũng sẽ có lúc cô bay đến bên anh. Cô
không tiễn anh vì sợ nước mắt chia ly, đi là điều tất yếu, bịn rịn đưa
tiễn còn có ý nghĩa gì chứ? Bóng dáng Diệp Khiên Trạch cứ chần chừ quay
đầu tìm kiếm đã biến mất khỏi tầm nhìn của Hướng Viễn. Đã bốn năm trôi
qua, hôm nay gặp lại, anh đã cười và nói cám ơn cô vì người thân của
anh.

Hướng Viễn cảm thấy đầu mình đau nhức. Nghĩ nhiều quá rồi, Hướng
Viễn, bình thường mày có như vậy đâu! Môi cô mấp máy, lời nói chất chứa
nụ cười: “Cám ơn tôi làm gì? Cứ xem như chiếc bình quý Solomon đã thực
hiện nguyện vọng đầu tiên của mình.”

Diệp Khiên Trạch cười vẻ
hiểu ý, ám hiệu mà chỉ có họ mới hiểu đã khiến khoảng cách bốn năm trở
nên mơ hồ. Hướng Viễn lúc này như mới thấy được người bạn gần gũi thân
thiết đã trưởng thành bên mình năm nào. Anh nhìn xung quanh, nghĩ ngợi
rồi nói: “Tôi muốn đến thăm A Quân.”

“Đi đi, hai người đã lâu
không gặp nhau rồi? Chắc giờ nó đang ở nhà. Tôi không đi cùng cậu đâu,
có chuyện gì cứ về đây tìm tôi.” Hướng Viễn vẫn đứng vững, đến cả Hướng
Dao cũng không nhìn ra chị mình đang ốm bởi xưa nay Hướng Viễn không hề
thích người khác nhìn thấy mình yếu đuối bất lực. Nhưng vào lúc này đây, cô bỗng ao ước Diệp Khiên Trạch sẽ hỏi mình một câu: “Hướng Viễn, có
phải cậu thấy không khỏe không?”

Cô biết mình yê