Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211145

Bình chọn: 10.00/10/1114 lượt.

iệc ở
đây bấy nhiêu năm. Điều hiếm có là Trần Hữu Hoà không tỏ ra lười biếng
và hợm hĩnh như đám nhân viên chính thức kia, ông ta đối đãi với mọi
người khá hoà nhã, làm việc cũng khá nghiêm túc, tuy tốc độ có hơi chậm
song tính tình cũng khá tốt, cũng có chút tình bạn với Diệp Bỉnh Lâm.
Trước kia, khi Diệp Bỉnh Lâm còn khoẻ mạnh, mỗi khi Tết đến, Trần Hữu
Hoà đều đến nhà họ Diệp chơi, chúc vài câu may mắn với chủ nhà, vì thế
nhà họ Diệp cũng thân thuộc với ông ta, anh em Diệp Khiên Trạch khi thấy ông ta đều gọi là bác Trần.

Xưởng sản xuất công cụ sau khi nhận
khoán công việc với tốc độ của ông ta thì tiền có được trong tay ít đến
thảm thương. Ông ta là người thành thật, suốt ngày chỉ biết thở ngắn
than dài, càng đêm thì mắt càng lèm nhèm đau nhức.

Có lần, số ốc
vít Trần Hữu Hoà đếm quá thấp so với yêu cầu của xưởng khiến tiến độ của toàn nhóm bị ảnh hưởng. Lão Trần biết mình có lỗi nên cúi đầu không nói tiếng nào, tay không ngừng, quả thực không chờ nổi nên nhóm trưởng đến
giúp một tay, lại bất ngờ phát hiện ra số lượng lão Trần đếm trước đó có sai sót nghiêm trọng. Nhóm trưởng là người trẻ tuổi cứng rắn, không thể nhịn nổi nên đã nổi giận đùng đùng, mắng mỏ lão Trần vô dụng, nếu không phải là lợi dụng cái mác công nhân chính thức thì đã không biết bị đá
đi nơi nào từ lâu rồi, nếu bắt buộc phải bám vúi nơi này thì cũng không
nên ở lại trong xưởng làm người khác mệt thêm.

Lão Trần tuy hiền
lành song đã sống đến ngần ấy năm, chưa bao giờ bị ai chỉ vào mũi xỉ
nhục như vậy, huống hồ đối phương là công nhân hợp đồng được làm nhóm
trưởng. Ông ta vừa thẹn vừa giận, lúc ấy đã đến tìm xưởng trưởng, bảo
rằng nếu chê ông ta bất tài vô dụng thì ông ta cũng không phải người
không có sĩ diện, không làm nữa là được chứ gì. Ai ngờ xưởng trưởng cũng không níu giữ, chẳng nói chẳng rằng đưa luôn ông ta lên phòng nhân sự
làm thủ tục.

Lão Trần vốn chỉ tức giận mà nói thế, vẫn ngây thơ
hy vọng sẽ có người giữ lại nhưng việc đến nước này thì lại hối hận,
song cũng không tìm ra cách nào khác, đành cứng miệng bảo từ chức cũng
được nhưng bắt buộc phải Chủ tịch tự tay ký tên mới chấp thuận. Ông ta
còn hỏi thăm viện điều dưỡng nơi Diệp Bỉnh Lâm đang điều trị, mấy lần
tìm đến nhưng lần nào cũng thất vọng, Diệp Binh Lâm không đi điều trị cả ngày thì cũng không biết đã lang thang đến phòng bệnh nhân nào khác để
chơi cờ rồi.

Trần Hữu Hoà vô cùng thất vọng, về sau có người nhắc nhở, bây giờ người được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng nhất Giang Nguyên chính là Hướng Viễn, vợ của Diệp Khiên Trạch. Thế là ông ta chuyển sang tìm
Hướng Viễn, nói rõ tình hình, tuy ngoài miệng vẫn nói là chỉ cần Diệp
Bỉnh Lâm ký tên, ông ta sẽ đi ngay, không làm phiền Giang Nguyên thêm
nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng. Một mặt ông ta vẫn muốn thông qua
Hướng Viễn để Diệp Bỉnh Lâm biết đến tình hình cố hữu, mặt khác lại mong muốn Hướng Viễn giúp đỡ mình vượt qua khó khăn.

Hướng Viễn vui
vẻ đón lấy đơn từ chức của Trần Hữu Hoà, hai hôm sau, cô đưa lại tờ đơn
có thêm chữ ký của Diệp Bỉnh Lâm cho ông ta, cùng với đơn từ chức còn có một tệp tiền mặt.

Lúc ấy, Hướng Viễn đã nói thế này: “Bác Trần,
tôi được gả vào Diệp gia khá muộn nên cơ hội được làm quen với bác không nhiều, nhưng nghe Diệp Khiên Trạch đã nhắc đến, bác đã cùng Giang
Nguyên đi suốt hai mươi mấy năm qua quả không dễ dàng gì. Bác nói muốn
đi, tôi cũng rất tiếc nhưng cũng không thể miễn cưỡng bác được. Đơn từ
chức bố chồng tôi đã xem, ông cũng có ý này, nếu ở lại Giang Nguyên
không còn vui vẻ gì nữa thì chúng tôi có níu giữ cũng không được. Đây là chút lòng thành của bố chồng tôi, cũng có chút phần của tôi, số tiền
này không liên quan gì đến công ty, chỉ là Diệp Bỉnh Lâm đưa cho một
người bạn cũ. Đi khỏi Giang Nguyên rồi, bác có thể làm ăn nhỏ, cho dù
hưởng phúc bên con cháu thì có chút tiền bên mình vẫn tốt hơn”.

Trần Hữu Hoà không bao giờ ngờ rằng lại có kết quả này, ông ta đã ở Giang
Nguyên nửa đời người, cảm thấy mình dù có rời khỏi đây thì cũng là nghỉ
hưu một cách đường hoàng. Ai ngờ đâu chỉ với mấy câu trong lúc nóng giận mà đến Diệp Bỉnh Lâm cũng vui vẻ toại nguyện cho mình, xem ra trong
công ty ông thực sự là phế vật. Ông ta giữ lấy đơn từ chức và món tiền
đó trong tay, đau đớn buồn bã, cũng không nói nổi câu nào, nước mắt ứa
ra.

Cũng vào buổi chiều hôm đó, Diệp Khiên Trạch đến văn phòng của Hướng Viễn, chần chừ muốn nói gì đó lại thôi.

Hướng Viễn rót cho anh cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Em sợ
nhất là dáng vẻ này của anh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.

Diệp Khiên Trạch khẽ nói: “Anh nghe bảo bác Trần muốn thôi việc, em để bác ấy đi à?”.

“Anh không có ý đó nhưng Hướng Viễn… bác Trần chỉ tức giận nói thế thôi, chắc em cũng biết mà.”

“Vậy anh bảo em phải làm sao? Trách xưởng trưởng của nhóm ấy hay là nhóm
trưởng? Họ cũng có làm sai đâu. Em đã nhận lời anh, ngoài những người
gây chuyện xấu cho công ty ra thì sẽ không bao giờ đuổi bất cứ nhân viên cũ nào. Em cũng có nuốt lời đâu,


Polaroid