
ng hỏi tôi chuyện em trai anh thế nào?”, Hướng Viễn nhướn mày hỏi.
Nụ cười Đằng Vân có phần cay đắng, anh nói: “Hướng Viễn, nếu cô đã mượn việc đánh nhau này để đề xuất việc kia mà lỡ không thành thì thôi, còn một khi đã muốn khai đai với đám nguyên lão đó thì Đằng Tuấn cũng không thể ở lại được. Cô bắt buộc phải cân bằng áp lực mọi măt, điểm này tôi và cô đều hiểu rõ”.
Hướng Viễn thở dài đáp: “Đằng Tuấn là cậu bé tốt. Hôm nay, Khiên Trạch đã mở một lối đi cho tôi, chỉ cần tôi không lên tiếng thì cậu ấy có thể ở lại”.
“Nó không đi thì đám nguyên lão đó cũng không đi được. Thôi bỏ đi, nó có phần cảm tính thái quá, cũng nên nhận một bài học để đời. Huống hồ, A Tuấn vẫn còn trẻ, cho dù rời khỏi Giang Nguyên thì con đường sau này vẫn còn dài.”
“Anh lại đến khuyên tôi à? Đằng Vân, trái tim người ta không phải từ sắt thép mà ra, cậu ta là em họ của anh, trong lòng anh còn đau buồn hơn tôi nhiều. Bên này tôi cũng còn có Hướng Dao...”
Hướng Viễn chưa bao giờ thấy việc đưa ra quyết định lại khó như vậy. Đằng Vân không nói gì nữa. Đúng như Hướng Viễn đã bảo, trái tim ai lại từ sắt thép mà ra? Đằng Tuấn khó khăn lắm mới đứng vững ở Giang Nguyên, hơn nữa cậu kiên quyết tin mình không có lỗi, nếu vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Giang Nguyên thì đúng là tàn nhẫn, chỉ e Hướng Dao không hiểu được thôi.
Hai người đều lặng thinh, một lúc sau Đằng Vân mới lên tiếng hỏi: “Còn nhớ ván cờ vây nửa tháng trước cô và Trương Thiên Nhiên đấu với nhau không? Cuối cùng, cô đã thắng anh ta trong tình huống gay go nhất, tôi hỏi cô bí quyết thì cô chỉ nói với tôi một câu”.
Hướng Viễn hiểu ý, thở dài một hơi rồi nói: “Phải rồi, chịu mất quân cờ, mới có thể sống”.
Sao em lại có thể tính toán kỹ lưỡng đến thế trong mọi lúc? Không phá cái cũ thì không xây được cái mới? Đối với Đằng Tuấn, em cũng thấy
vậy à? Hay là lúc nào em cũng lý trí đến mức máu lạnh với tất cả mọi
người và mọi việc?
Không bao lâu sau, trong phòng bệnh của viện điều dưỡng, Hướng Viễn
và Diệp Bỉnh Lâm đã có cuộc thảo luận bí mật kéo dài đến bốn tiếng đồng
hồ nhưng không ai biết nội dung trò chuyện của họ. Một tuần trước khi
bước sang năm mới, Giang Nguyên đã nhận được quyết định xử lý cuộc ẩu đả lần đó: người cầm đầu đánh nhau của cả hai bên – Đằng Tuấn và lão
Phùng, vì vi phạm nghiêm trọng luật lệ của công ty nên buộc cho thôi
việc, những người tham gia “nhiệt tình” vào vụ ẩu đả thì bị phê bình
kiểm điểm hoặc phạt trừ tiền lương.
Đối với Đằng Tuấn mà nói,
cũng có một số đồng hương thầm bức xúc cho cậu nhưng mọi người hiểu rõ,
họa gây ra thì phải có một người giơ đầu chịu đòn, hơn nữa lần này công
ty ngoài phạt Đằng Tuấn ra, hoàn toàn không thiên vị những công nhân
chính thức như trước kia bởi kể cả lão Phùng ở lỳ trong Giang Nguyên
hưởng cuộc sống no đủ cũng bị công ty đuổi việc như Đằng Tuấn. Đối với
những công nhân hợp đồng ngoại tỉnh quen chịu lép vế trước công nhân
chính thức mà nói thì chuyện này cũng xem như đã nhổ bỏ cái gai cũng
thấy thoải mái. Còn về Đằng Tuấn ra mặt hộ người khác, kết quả lại trở
thành vật thế thân có oan uổng hay không thì đã không còn là chuyên gì
quan trọng nữa, tất nhiên sẽ chẳng còn ai bị dị nghị.
Lão Phùng
là người đầu tiên bị cho thôi việc trong đám nguyên lão nên cũng xem như là mở ra một tiền lệ, chuyện này đã làm dấy lên một cơn sóng lớn trong
đám công nhân chính thức cùng “giai tầng” với ông ta. Trước đây, họ chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày bị một tờ công văn lạnh lẽo đuổi
ra khỏi cong ty một cách tuyệt tình như thế. Song những người có liên
quan ở phòng nhân sự đã giải thích rất rõ ràng, công ty làm như thế là
hoàn toàn dựa vào luật pháp, có nhân chứng vật chứng, dù trong bất cứ
hoàn cảnh nào cũng rất hợp lý. Những công nhân cũ đã quen với sự thảnh
thơi, định kê cáo gối ngủ ngon trong vô lo để bám trụ công việc tới ngày cuối cùng ý thức được vị trí của mình kỳ thự không hoàn toàn ổn định
như họ hằng tưởng tượng. Mấy năm nay, sở dĩ họ có thể vững như núi không phải do Giang Nguyên không dám động đến họ mà là nhờ Chủ Tịch vẫn niệm
tình cũ, không muốn làm gì họ. Nhưng lần này, cuối trang văn kiện, chữ
ký rành rành giấy tắng mực đen không phải của Diệp Bỉnh Lâm thì là ai?
Sự bất an và nguy cơ chưa từng có trước đó đã khiến đám công nhân chính
thức bắt đầu hoảng loạn. Một số người trong số họ không ngừng kích động
lão Phùng đến tìm Diệp Bỉnh Lâm nói cho rõ ràng, nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, không chừng Chủ Tịch sẽ thay đổi suy nghĩ. Hoặc nếu không thì nói
vài lời mềm mỏng với Hướng Viễn – người phụ trách việc này – rồi tự kiểm điểm mình thì sự việc có lẽ sẽ còn có thể xoay chuyển. Nhưng lão Phùng
là người tính khí nóng nảy cương trực, tuy hiểu rằng mình rời khỏi Giang Nguyên sẽ khó tìm được một nơi tốt như vậy nhưng đâu thể mặt dày đi xin xỏ được. Trước mọi người, ông ta đã nghiến răng nói: “Lão đây không tin là không dựa vào cái đám khốn vong ân phụ nghĩa ấy thì không sống nổi.”
Lúc làm thủ tục nghỉ việc,