Disneyland 1972 Love the old s
Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323713

Bình chọn: 10.00/10/371 lượt.

chia tay chứ? Cô có làm gì sai sao? Mà kể ra sau khi nghe Phong nói sẽ chia tay với cô cô cũng chẳng cảm thấy buồn gì cho lắm.

“Đến bao giờ chúng ta mới còn được ngắm hoàng hôn cùng nhau như thế này nhỉ?” Phong ngừng cười, cậu ngả người dựa vào chiếc mô tô phía sau, mắt ngước lên nhìn bầu trời cuối ngày đỏ rực trên không trung. Bất giác cậu ngoảnh sang nhìn Tiên và khẽ hỏi.

“… Tại sao?” Tiên muốn lên tiếng hỏi tại sao Phong lại muốn chia tay nhưng cô chỉ thốt ra được như vậy. Lòng cô cũng không đến mức quá rối ren để không bật ra được câu hỏi nhưng có cái gì đó như đang mắc nghẹn ở cổ không cho cô nói tiếp. Nhưng dù vậy, Phong vẫn hiểu ý cô định nói gì khi mà cậu cũng lên tiếng trả lời trong khi không nhìn vào cô:

“Tôi nhận ra… chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không còn thích cậu nữa, chúng ta chia tay, cũng như sẽ không gặp lại về sau nữa…” Phong cất giọng trầm trầm, suốt đêm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều, vừa sáng mẹ cậu đã hỏi thăm có phải thi đại học xong rồi không? Chứng tỏ rằng mẹ vẫn nhớ. Cậu thật sự không muốn nói ra câu này khi sự thật của nó vốn ngược lại, cậu cảm thấy mình và Tiên rất hợp nhau, cũng rất muốn sẽ gặp lại cô và có thể sống cùng cô cho đến hết đời nhưng rốt cuộc cậu vẫn phải nói ra thôi.

“Vì mẹ cậu à?” Giọng Tiên hơi run run, bàn tay đang thả tự do của cô cũng bất giác xiết chặt lại. Cô biết mẹ Phong không thích cô, có lẽ vì một lí do nào đó mà cô không biết nhưng ngay đến Phong- cậu là một người con trai, một người con trai thì nên biết tự đấu tranh để giành lấy tình yêu của mình chứ? Tiên nghĩ nhưng rồi cô cũng chợt ngớ ra: Nếu Phong dễ dàng chia tay cô như vậy nghĩa là cậu chưa từng thích cô sao?

“Không tại ai cả, chỉ là tôi cảm thấy chán rồi…” Phong nói bằng một giọng dứt khoát đầy lạnh lùng rồi cậu đứng bật dậy. Khẽ nhìn bầu trời hoàng hôn một lần nữa rồi cậu trèo lên xe. Trước khi bỏ đi, cậu quay lại nói với Tiên một câu: “Nếu sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ coi như không quen biết.”

“Khoan đã Phong…” Tiên cũng đứng dậy và nhìn theo cảnh Phong trèo lên xe nhưng khi cậu chuẩn bị bỏ đi cô mới lên tiếng. Phong nghe giọng cô thì cũng quay đầu lại nghe nhưng mắt thì vẫn dừng ở một nơi nào đó không có cô.

“Cậu… có từng thích tôi chưa?” Tiên nói chậm rãi rồi chăm chăm nhìn biểu hiện của Phong. Cô thấy cậu nhíu mày qua khuôn mặt nghiêng nghiêng, môi mím chặt như đang cố nén cái gì đó. Cô bước từng bước chậm rãi về phía cậu, đến khi đứng trước đầu xe của cậu rồi, cô ép cậu nhìn vào mắt cô rồi lại lên tiếng nói “Nói cho tôi biết, cậu có từng thích tôi chưa? Nếu chưa, tôi cho cậu đi ngay lập tức!”

Đến lúc này thì Phong đã bị ép nhìn vào đôi mắt nâu sắc sảo của cô chứ không còn nhìn đi đâu khác được nữa. Lần đầu tiên cậu bị ép nhìn sâu vào mắt cô thế này khiến cậu thật sự cảm thấy không quen và có chút khó chịu nhưng Phong lại không thể tự mình thoát ánh nhìn đi được. Rồi đến một phút nào đó, tự nhiên cậu cảm thấy lồng ngực tưng tức,khó thở, tim bất giác đập mạnh hơn, trong đầu thì kêu gào yêu cầu cô nên ngoảnh đi hướng khác ngay lập tức nếu không thì cậu không còn kiểm soát được bản thân nữa đâu.

“Có hay không? Trả lời đi!” Từ bờ môi màu cánh hồng khẽ phát ra mấy tiếng nói điều khiển khiến Phong bất giác di chuyển ánh nhìn xuống đôi môi ấy. Tự nhiên cậu thấy khát nước, cổ họng thì bỏng rát khiến cậu nuốt nước bọt liên tục. Không chịu nổi nữa, cậu lắc đầu thật mạnh để mong xua đi những ý nghĩ vớ vẩn đen tối đang hình thành trong đầu. Thật sự có điều gì đó không ổn.

“Có hay không?” Tiên cau mày ghé sát mắt vào mặt của Phong. Và bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một hơi thở, đến nỗi bao nhiêu sự kìm chế của Phong bỗng trào ra hết. Cậu vươn tay kéo cô vòng qua chiếc xe và ép sát vào người mình. Rôi mặc cho đôi mắt đang mở to ngỡ ngàng hết cỡ của Tiên, cậu ghé tai cô thì thầm bằng một giọng khàn đục:

“Có… rất nhiều!”

Và rồi một cảnh rất lãng mạn đã xảy ra…

[Để bảo toàn đầu óc trong sáng của tác giả và những em nào dưới 15 tuổi, tác giả xin tua nhanh đoạn này. Nếu đoạn này mà tác giả miêu tả kĩ thì tác giả sẽ bị bọn bạn nó kì thị ném đá cho đến chết => bọn nó thích đọc lắm nhưng lại không muốn đọc đoạn này do tác giả viết, hổng biết vì sao lun à! ^^'>

“Mau… mau buông tôi ra, Phong, cậu làm gì vậy?” Tiên cố hết sức dãy dụa và cất lên tiếng nói nhưng những lời nói này chỉ phát ra đến cổ họng chứ không thể nào thoát hẳn ra ngoài cho thành tiếng được. Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt Phong đang gần sát mặt mình, rốt cuộc chuyện này là thế nào chứ? Mới mấy phút trước còn nói chia tay rồi bỏ đi mà bây giờ lại… lại…

Phong không trả lời Tiên, tay cậu đưa lên giữ chặt đầu cô lại không cho cô ngọ ngoạy. Giờ thì xong rồi, ai bảo sức kiềm chế kém đến như vậy chứ? Đã vậy ban nãy cậu còn nghĩ đến việc biến cô thành người của mình rồi mẹ cậu sẽ không còn phản đối gì nữa chứ. Chính vì mấy cái ý nghĩ đen tối đó nó đã lan khắp cơ thể cậu nên tự thâm tâm cậu muốn dừng lại