
anh nào hay nó đang cần lời xin lỗi đó, anh chỉ có phải đã nói yêu rồi nên hai người không cần phải giử kẻ nửa không, như nó lúc này, muốn vui thì vui, giận giổi thì làm nũng, có thể tùy tiện bày ra cái mà mình thích. Mà cũng như anh, khi yêu rồi cũng thì dù nó làm gì cũng thấy đáng yêu, dễ thương, nên nó thực muốn làm gì thì làm. Yêu là như thế này, không phải làm vì người, mà sống vì mình, nhưng điều đó lại khiến cho người kia cảm thấy đáng yêu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thanh chợt giật mình, suy nghĩ vẩn vơ cái gì không biết. Cầm lấy điện thoại, ra hiệu thằng Tuấn đợi anh lát. Thanh lấy áo khoát, bước xuống giường, hướng ra ban công để nghe điện thoại.
Thằng Tuấn ai oán nhìn theo tấm lưng thon gầy của Thanh, em vẩn chưa tha thứ cho anh đâu. Nhưng lại nghe được một tiếng khiến tâm hồn nó không chủ động lại tự dậy sóng. Không phải nó cố tình, chỉ là vô tình nghe thấy, lại không biết bọn họ đang nói gì, trong lòng có gì đó bức rức không yên.
Chỉ một tiếng “Gì vậy Phương?” mà khiến nó khó chịu vậy sao. Nghĩ lại nếu anh Phương là một người bạn bình thường thì nó không như vậy, nhưng khổ nổi anh Phương không phải như vậy, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không chỉ là bạn bè, còn sâu nặng hơn tình nhân nữa là. Tri kỉ, tâm giao có lẽ đúng hơn. Tin tưởng Thanh, thằng Tuấn không thiếu sự tin tưởng này, nó chỉ là không tự ti về tình cảm non trẻ giửa hai người, còn chưa hơn nửa năm mà, thời gian đôi khi thực quan trọng, nó giúp con người ta tự tin hơn. Nếu biết trước như vậy, thì nó sẽ thường xuyên đi gặp họ hàng hơn, có thể nó và Thanh sẽ biết nhau sớm hơn.
-“Gì vậy Phương?”_Thanh tiếp điện thoại, nếu giờ này thằng Phương gọi điện ắn hẳn không phải bình thường.
Bên ngoài ban công nhìn vào Thanh vốn không biết tâm tình thằng Tuấn đang hoang mang lo nghĩ, Thanh chỉ thấy nó lăn qua lộn lại trên nệm, rồi lại nằm sấp xuống, như một đứa trẻ cúi xuống đợi ăn đòn, cặp mông kia thật vung nha. Bộ dáng dể thương như vậy, lại như làm nũng, khiến Thanh phì cười.
-“Sao vậy Phương”_chờ một lát bên kia vẩn âm thanh ư ừm.. Thanh càng nghi ngờ, rốt cuộc có chuyện gì_ “Phương..”
-“Tao đây..”_giọng nghe nhừa nhựa, thằng Phương say_ “Mày thấy tao thế nào.. ừm”
-“Mày nghĩ ngơi sớm đi”_không phải xãy ra việc gì chứ, mai nên hỏi rỏ, Thanh nghĩ, thằng Phương không thường dùng rượu mà_ “Ngủ sớm đi”
-“Ngủ gì.. ngủ gì mà ngủ”_lại nghe hình như bên kia có tiếng ồn ào, giọng ai đang nói chuyện thì phải.
-“Mày đang ở đâu”
-“Có đèn.. có bia.. phía trước còn có cây cao nhiều màu chớp chớp”_sao lại uống say ra cái dạng này không biết, Thanh thở dài, cuối cùng vẩn nói một câu.
-“Ở đó đợi tao, tao đến ngay”_ban đầu cũng không biết là nơi nào, nhưng khi thằng Phương nói đến cây cao nhiều màu sắc thì Thanh tự có một đáp án rồi.
Thằng Tuấn vẩn nằm úp như củ, cảm nhận được Thanh đã vào phòng cũng không có tâm trạng dịch chuyển. lại nghe tiếng Thanh mở tủ, anh bước vào phòng tắm, rồi tiếng nước. anh định đi đâu sao, thằng Tuấn ngốc đầu lên nhìn cái đồng hồ trên đầu giường, khuya thế này rồi mà. Chẳng lẽ đi gặp anh Phương, phốc một cái thằng Tuấn ngồi dậy, sếp bằng trên giường, mắt gián vào tấm cửa phòng tắm.
Từ phòng tắm bước ra, Thanh cười cười nhìn ánh mắt kì lạ của thằng Tuấn, cái thằng lại lên cơn, nhìn anh đăm đăm như muốn soi mói toàn thân anh vậy. Ném cái khăn lên đầu nó, che đi cái ánh mắt khiến toàn thân anh cảm thấy không yên.
-“Anh đi đây một chút”_Thanh bước lại đầu giường lấy cái điện thoại.
-“Đi gặp anh Phương à”_Thanh khẻ giật mình, rồi cũng không hỏi sao nó lại biết. Thanh chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng, lấy đồng hồ đeo vào tay.
-“Không đi được không?”_giọng nói nhẹ như thềo thào, nhưng Thanh vẩn có thể nghe được, ngữ điệu mang theo hương vị quyến luyến, lại như bất lực níu kéo. Thanh khó hiểu quay lại nhìn nó, thằng Tuấn không tiếp ánh mắt của anh, ánh mắt nó lơ đểnh rơi vào hướng khác.
Có sự khác biệt, cá này không phải làm nũng cần dổ dành. Thanh nhận ra điều đó, không phải Thanh là người đa cảm, nhưng thật sự linh cảm cho anh biết bên trong thằng Tuấn nhất định có điều khó chịu. Vấn đề gì, Thanh dau mày suy nghĩ, vốn lúc nảy chỉ là làm nũng, vậy là chuyện sau đó, nó vừa nhắc đến Phương, là vì Phương sao.
Đoán đoán vẩn là không ra nó rốt cuộc căn nguyên rõ rang vì sao, Thanh đành bước lại gần hôn lên trán nó một cái, xoa xoa đầu nó, bảo nó ngủ đi rồi bước ra phía cửa. vẩn cảm nhận ánh mắt của ai đó gián vào người, bước được hai bước Thanh quay đầu lại, nhìn thằng Tuấn, khẻ cười.
-“Đi cùng anh đi”_không hiểu sao Thanh chợt muốn nó đi cùng, vẩn phải nghĩ ra một lý do_ “Tối rồi đường lại vắng.. đi cùng đi”
Khi đến cái quán chỉ thấy thằng Phương nằm dài trên bàn, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Nhìn thoáng qua trong quán thì chẳng còn ai, chỉ còn độc nhất mổi thằng Phương và bà chủ quán đang chuẩn bị đóng cửa. thấy có người tới đón một con sâu đang nằm lỳ