
ua loại quả rẻ tiền, ăn một miếng nhè ra không kịp, cách lựa chọn đúng đắn là tiến hành điều tra thị trường rộng rãi, tìm hiểu giá cả thị trường. Lúc cần ra tay thì ra tay, dùng hết số tiền của mình để mua món đồ xứng đáng nhất”.
Tiểu Bắc vỗ tay nửa đùa nửa thật, “Lê đại sứ, cậu nói thật là chí lý, bọn tớ lại được mở mang tầm nhìn”.
Trịnh Vi không hiểu, “Lê Duy Quyên, tớ thấy cậu nói không đúng, nếu tớ không thích ăn loại quả xứng đáng nhất đó thì sao, vẫn phải tìm cái mà mình thích chứ? ”
Duy Quyên không chịu, “Đây chính là điểm ngốc của cậu, thực ra loại quả dù vị có ngon, bề ngoài có đẹp đến đâu nhưng ăn vào cũng na ná như nhau mà thôi. Cậu xem cậu rõ ràng trong túi có tiền, có thể mua được loại quả nhập khẩu như Hứa công tử, nhưng cậu lại mua hàng nội địa Trần Hiếu Chính”.
Lục Nha tặc lưỡi, “Trần Hiếu Chính không được à, tớ thấy anh ấy rất tuyệt, chỉ có điều hơi ít nói, tớ nghe nói có rất nhiều cô thầm thích anh ấy đấy”.
“Cậu thì hiểu gì, giá trị có được nhờ so sánh, đúng là Trần Hiếu Chính không tồi, đối với rất nhiều người trong số chúng ta, anh ấy là thứ quả mà ta không đủ tiền mua, nhưng trong tình huống Trịnh Vi có nhiều vốn như thế, hoàn toàn có thể chọn được loại quả ngon hơn. Ví dụ, cậu nhìn Nguyễn Nguyễn, người ta thông minh, ai dám bảo Triệu Thế Vĩnh người yêu cậu ấy không phải là con nhà cán bộ to? ” Duy Quyên nói.
Nguyễn Nguyễn nói: “Cũng không thể nói như thế được, tớ tìm Thế Vĩnh là do tớ thích vị của loại hoa quả như anh, tớ nghĩ Trịnh Vi tìm Trần Hiếu Chính cũng giống như thế, và Trần Hiếu Chính ngoài điều kiện gia đình, không có điểm nào thua kém Hứa Khai Dương cả. Đàn ông chỉ cần có chí tiến thủ thì sẽ có tương lai, anh ấy thông minh có tài như thế, sau này chắc chắn tương lai sẽ rất sáng sủa”.
Duy Quyên lắc đầu, “Nguyễn Nguyễn, cậu đừng quên rằng, xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi”.
Cô vừa nói xong, mọi người đều im lặng. rất lâu sau Nguyễn Nguyễn mới nói một câu, “Cậu nói cũng đúng, cuối cùng tuổi xuân sẽ tàn phai, với ai thời gian cũng công bằng như nhau, ai cũng chỉ có mấy năm trẻ trung xinh đẹp thế này thôi, không ái dám cược đâu”.
Tất cả đều là những cô gái đang độ tuổi hai mươi, ai không biết tuổi trẻ đáng quý, họ đều nghĩ về chuyện của mình. Trịnh Vi nghĩ đến Trần Hiếu Chính, lúc chiều trên đường về trường, cô đã thề rằng không đếm xỉa gì đến anh nữa, nhưng dần dần lại bắt đầu thấy hối hận, cô không nên bỏ đi nhanh như thế, nếu anh quay lại tìm cô thì sao? Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?
Trần Hiếu Chính yêu cô, mặc dù anh không nói, mặc dù cô không biết tình yêu của anh được mấy phần, nhưng cô tin vào trực giác của mình.
Có thể cô khá ngốc nghếch, cô không nói được những điều triết lý như Duy Quyên, nhưng cô biết rằng, có những cái không thể suy tính như thế. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?
Cô không biết người khác yêu như thế nào, nhưng tình yêu của cô là như vậy.
Và thế là Trịnh Vi đặt cốc bia trên tay xuống bàn, “Thôi đi, cái gì mà tuổi xuân rồi sẽ trôi qua, tớ cược một lần suốt đời”.
Mọi người về phòng trong lúc dư âm của cuộc tranh luận vẫn chưa hết. Trịnh Vi là người đầu tiên đi tắm, cô cảm thấy hơi mệt, một ngày với nhiều tâm trạng, nên chỉ muốn yên tĩnh nằm nghỉ; ngày mai, bất kể thái độ của anh thế nào, cô cũng phải tìm anh để nói cho rõ ràng.
Trịnh Vi vừa ra khỏi nhà tắm, Nguyễn Nguyễn ôm quần áo chuẩn bị thay đi vào, cô cười nói với Trịnh Vi : “Vi Vi, tớ uống nhiều quá, thấy hơi khát nước, nhưng lại không muốn uống nước lọc, cậu xuống dưới tầng mua hộ tớ hộp sữa nhé”.
Việc này có gì là khó, Trịnh Vi vui vẻ nhận lời. Cô khoác tạm một chiếc áo, cầm tiền rồi chạy xuống dưới. Vừa xuống sân, cô nhìn thấy Trần Hiếu Chính đang đứng dưới gốc cây.
Cô bước về phía anh như người bị ma ám, đứng trân trân trước mặt anh, quên cả lên tiếng.
Mặc dù đã tắm nhưng Trần Hiếu Chín