80s toys - Atari. I still have
Anh có thích nước mỹ không ?

Anh có thích nước mỹ không ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327021

Bình chọn: 10.00/10/702 lượt.

.

Trịnh Vi gật đầu, chầm chậm nói: “Vậy thì trước khi rung một cái cây, đầu tiên sẽ phải ngắt một chiếc lá của nó, đây là thói quen từ trước tới nay của anh ư? ”

Vẻ mặt Lâm Tĩnh đột nhiên biến sắc, anh ngồi bật dậy, hơi thở cũng gấp gáp hơn, ánh mắt thoáng vẻ bực bội. Trịnh Vi nhìn thẳng vào anh với vẻ bướng bỉnh, anh mím chặt môi, nhìn ra chỗ khác, cuối cùng cúi người nhặt quần áo rơi dưới đất, vừa mặc vào người, vừa lạnh lùng nói: “Em nghĩ như thế thì anh cũng chẳng biết nói sao”.

Trịnh Vi cũng ngồi dậy, nhìn anh mặc xong quần áo, nắm chìa khóa trong tay. Anh bước ra đến cửa, nhưng rồi quay lại, quỳ gối xuống cạnh giường, để tầm nhìn bằng với Trịnh Vi, “Vi Vi, em có thể chỉ trích anh, nhưng đã bao giờ em coi anh là người sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời chưa? Hay là em chỉ coi anh là một khúc gỗ lênh đênh, cùng em đi qua chặng đường tăm tối nhất. Anh dám khẳng định rằng, ít nhất anh đã từng nghĩ muốn cùng em đi đến hết cuộc đời, nhưng em thì không”.

Nói xong anh đứng thẳng dậy, “Anh còn có việc phải về, em ngủ trước đi”.

“Lâm Tĩnh”. Cô gọi giật anh lại. Dường như Lâm Tĩnh dừng ngay bước lại, nhưng không quay đầu, chỉ nghe thấy Trịnh Vi hỏi anh sau lưng: “Câu hỏi cuối cùng - anh yêu em không?”

Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó.

Lâm Tĩnh nói, anh đã từng nghĩ sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời, Trịnh Vi tin vào điều đó. Nhưng cô phát hiện ra rằng, mình lại quan tâm đến việc anh nghĩ đến điều này là do sau khi đã trải qua muôn trùng sóng gió mới nghĩ đến việc tìm lại những kỷ niệm đẹp, hay là do cô chỉ là người xuất hiện đúng thời điểm mà thôi.

Lâm Tĩnh trả lời: “Nếu em không tin thì anh đưa ra bao nhiêu câu trả lời khẳng định cũng giải quyết được gì? Cũng câu hỏi đó, em có yêu anh không?"

Có lẽ đây mới là tình cảm của người lớn, đặt lên cân tính toán cẩn thận, anh cho em mấy phần, em trả lại anh bao nhiêu, những cái chúng ta bỏ ra thật hữu hạn biết bao, không thể hoang phí và vung tay quá trán. Cái con người thời trẻ hết lòng vì tình yêu mà không quan tâm đến cái giá phải trả đã trốn đâu mất rồi?

Trịnh Vi thất vọng, nỗi thất vọng của cô không chỉ bắt nguồn từ Lâm Tĩnh, mà bắt nguồn từ bản thân cô nhiều hơn, cô đã để mất báu vật quan trọng nhất của mình, quay đầu lại định đi tìm, mới phát hiện ra mình không hề biết nó đã bỏ mình đi từ lúc nào - báu vật này có tên là “sự can đảm”.

Lâm Tĩnh lưng quay về phía cô, cũng không đợi được câu trả lời, anh nói: “Mấy hôm nữa đến, anh sẽ gọi điện thoại cho em”.

“Mấy hôm nữa anh không phải đến đâu”. Trịnh Vi thấy anh tỏ ra hơi ngạc nhiên và khẽ quay người lại.

“Vì sao? ”

“Vì mấy hôm đó là ngày kinh nguyệt của em”.

Anh đi rồi, một Lâm Tĩnh đĩnh đạc, đạo mạo, tiếng đóng cửa của Viện phó Viện Kiểm sát Lâm Tĩnh dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc mạnh đến nỗi kính cửa sổ rung lên bần bật, Thử Bảo giật mình cúp đuôi trốn xuống gầm giường. Trịnh Vi từng tưởng rằng không ai có thể khiến Lâm Tĩnh bị kích động, hóa ra anh cũng chỉ là một người bình thường, bằng da bằng thịt.

Trịnh Vi bật đèn, ngay cả ánh đèn đáng yêu nhất này cũng không sưởi ấm được cô.

- © -

Sau đó gần một tháng, Lâm Tĩnh không hề liên lạc với cô, anh đã biến mất trong cuộc sống của cô, giống như chưa từng quay lại. Có lúc Trịnh Vi nghĩ, phải chăng điều này đồng nghĩa với việc chặng đường mà họ tạm thời đi cùng nhau đó đã đến điểm dừng. Tuy nhiên, cho dù người bạn đó chỉ đi cùng một đoạn đường, nhưng ít nhiều họ cũng để lại cho chúng ta một vài thứ, dĩ nhiên, họ cũng sẽ lấy đi một vài thứ của chúng ta. Lần này, Trịnh Vi không để Lâm Tĩnh mang Thử Bảo về, anh cũng không gọi điện thoại đến đòi, các đồ dùng cá nhân và quần áo của anh vẫn ở chỗ cô. Trịnh Vi đã nghĩ kỹ, cho dù anh đi cùng cô bao xa, cô đều giữ Thử Bảo lại.

Ở Công ty, Chu Cù đã tạm thời ngừng giữ chức Giám đốc để điều tra, Phó Giám đốc Trương nắm quyền phụ trách mọi công việc chung. Trịnh Vi vờ như không để ý đến vẻ khách khí, cảnh giác trong cái nhìn của Phó Giám đốc Trương dành cho cô, cô biết, nếu Chu Cù không quay lại, cô cũng không thể đảm nhiệm tiếp được chức Thư ký Giám đốc của Công ty 2 này nữa.

Phó Giám đốc Trương rất giỏi trong lĩnh vực quản lý công trình, nhưng trong lĩnh vực ngoại giao lại thiếu tính quyết đoán, cộng với việc tuổi tác đã cao nên cũng lực bất tòng tâm. Trước đây Phó Giám đốc Trương không thích Trần Hiếu Chính, nhưng không thể phủ nhận, với tư cách là một trong những lãnh đạo của