Polaroid
Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211694

Bình chọn: 7.00/10/1169 lượt.

ào? Chẳng qua là giúp tôi khỏi mất ngủ thôi, không cần nghĩ nhiều…”

Đoạn, hắn đưa răng, nhẹ cắn vành tai nhỏ coi như trừng phạt, rồi cằm hắn dựa vào đầu nàng, thoải mái mà ngủ…

Vài sợi râu ngắn thỉnh thoảng cựa trên trán…tim nàng như muốn nhảy ra ngoài…nỗi bực cũng nhanh chóng mà biến mất, thật xấu hổ khi phải thừa
nhận rằng, nằm bên hắn, rất yên bình, rất thoải mái…Nàng đã thích hắn
nhiều nhiều lắm rồi…mà xung quanh hắn bao người con gái đẹp, gia thế
tốt, nàng đâu là gì? Sao có thể nói ra được? Chỉ tổ bẽ mặt…

**************************

-”Ba…”

-”Không sao là tốt rồi…”

-”Ba, con không muốn đi du học…”

Ông Việt Đức trợn tròn nhìn con gái, nghe tin nó vào viện, vội vã bay vào đây, còn chưa kịp ăn cơm tối, giờ nó lại thông báo tin sốc…

-”Sao? Nói lại xem…”

-”Ba, chẳng phải ba mẹ có mối tình rất đẹp sao? Giờ con cũng yêu, con muốn được ở bên người đó…”

-”Là thằng nào?”

-”Ba nhớ người gặp ở lễ cưới anh Minh không?”

Ông loáng thoáng mơ hồ, nhưng vì là con gái yêu, nên vẫn nịnh nọt cưng chiều:

-”Được rồi, ngủ đi…”

-”Ba, ba là nhất!!!”

*****************************

Quán cà phê yên ắng lạ thường, một người đàn ông tóc hoa râm vẫy tay
cậu thanh niên trẻ. Khi cậu ta bước vào, tuy đã từng gặp, nhưng lần này
ông nhìn cậu rất kĩ, bây giờ cũng hiểu, vì sao con gái ông lại mê mệt
cậu ta tới vậy.

-”Chủ tịch!”

Hai người bắt tay nhau rất thân thiện. Ông Đức khá tự tin, cũng một
phần do Việt giấu thân phận rất giỏi, nên trong mắt ông, Việt cũng chỉ
là người đại diện của mấy công ty nhỏ lẻ này, cuộc thương lượng ông cầm
chắc chín phần thắng.

-”Tôi đi thẳng vấn đề nhé!”

-”Vâng, bác cứ nói.”

-”Chuyện làm ăn thì cậu và Lân giải quyết với nhau, hôm nay tôi tới là có chút việc riêng…”

-”Dạ”

-”Là thế này, con bé Trâm Anh là con gái duy nhất, và là út, trước giờ tôi đều rất cưng chiều…”

-”Vâng ạ”

-”Tự dưng nó muốn bỏ đi du học, mà việc học là rất quan trọng, cậu biết tại sao không?”

-”Dạ?”

-”Nó nói với tôi là nó thích cậu, muốn ở lại…cho nên, tôi đã nghĩ
cách vẹn cả đôi đường…Cậu hãy ra nước ngoài với nó đi, nhân tiện học
thêm cái gì thì học, không thì cậu chỉ cần đi theo động viên nó là
được….tất nhiên, tôi chưa chấp nhận cậu là con rể, nhưng nếu cậu chịu đi cùng khi nào Trâm Anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cho cậu 3% cổ phần của công ty”.

Ông nhấp ngụm cà phê, chờ đợi sự cảm ơn rối rít từ người đối diện.
Hắn lặng thinh, đúng là tình huống khó xử, 3% cổ phần của Bảo Minh, con
số này cộng những gì hắn tích lũy, là cơ hội lớn để danh chính ngôn
thuận đấu với Golden Face, giấc mơ trả thù cũng hoàn thành, vả lại, nếu như bây giờ mà từ chối, có khi nào ông ấy nghĩ hắn khinh gia đình ông
ấy, đôi bên còn hợp tác lâu dài…còn nhận lời…ước gì lời đề nghị này xuất hiện trước khi nàng bước vào cuộc đời hắn?



Hắn trầm ngâm, ông Đức lên tiếng:

-”Sao? Chê ít?”

-”Không, đó là con số quá lớn thưa bác!”

-”Vậy câu trả lời của cậu là…”

-”Cháu quả là may mắn khi nhận được lời đề nghị…tuy nhiên, Trâm Anh
là cô gái xuất sắc về mọi mặt, lại có chỗ dựa rất lớn về gia đình…chắc
chắn sẽ có rất nhiều đối tượng khác thích hợp…”

-”Cậu từ chối…”

-”Dạ…”

Ông cười mỉm, một điều kiện tốt như vậy, mà chàng trai trước mặt lại
quyết định quá nhanh, tất nhiên người từng trải như ông có thể đoán lờ
mờ ra lý do…

-”Là cô gái xuất chúng nào vậy?”

Việt hơi giật mình, quả không hổ danh người sáng lập Bảo Minh, đầu óc rất nhạy bén.

-”Là một người…không có gì đặc biệt…nhưng khiến cháu thấy sống rất đáng!”

Quả đúng, bao nhiêu năm sinh tồn, mục đích duy nhất của Việt là báo
thù cho mẹ hắn…nhưng từ khi nàng xuất hiện…mọi thứ dần thay đổi…hắn nói
ra câu đó, rất ngập ngừng…

Đôi mắt ông hơi nheo lại, người con trai ngồi đối diện quả xứng danh
là nam tử hán, nếu cô gái trong lòng hắn là con gái ông thì tốt biết
bao, ông sẽ yên tâm mà giao cả đời nó cho anh ta.

-”Được, tôi rất thích những người thẳng thắn như cậu…”

-”Về chuyện làm ăn, nếu bác thấy không thoải mái…”

-”Không, làm ăn là làm ăn, việc đó không liên quan, tôi chỉ muốn nhờ cậu một việc…”

-”Dạ…”

-”Con bé Trâm Anh, tôi rất lo, nếu cậu đã như vậy, mong cậu có thể
nói rõ ràng với nó, để nó biết đường lui mà quay lại chú tâm học hành… ”

-”Cháu hiểu…”

**************************

-”Vịt?”

-”Sao?”

-”Bạn tôi sắp rời Nam, hôm nay hẹn tôi ăn trưa, có được không? Anh không cần tới đón…”

Việt hơi cau mày, ánh mắt để rõ vẻ khó chịu, bạn nào cơ chứ? Nàng thì làm gì có bạn nào ngoài tên đó…Tình cảm ghê gớm quá nhỉ? Còn đi ăn chia tay…Hắn phải làm sao, cấm, không cho đi? Thế hắn liệu có nhỏ mọn…cấm
nàng đi liệu có khiến nàng càng nhớ tên đó mà xao xuyến…

Bỗng nghĩ ra điều gì,