Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323440

Bình chọn: 8.5.00/10/344 lượt.

ng… Mình là một độc giả thường xuyên của chuyên mục. Gần đây, mình rất thắc mắc vì sao không thấy Tâm Lan tiếp bạn nghe đài nữa? Thời gian trước, mình rất hay trao đổi qua thư để tư vấn và xin lời
khuyên từ cô gái này… Nhưng gần đây, mình thấy hụt hẫng vì không nhận
được hồi đáp sau nhiều bức thư đã được gửi đi. Phải chăng, Tâm Lan đã
chuyển công tác hay sao? Phiền chuyên mục xin gửi lời nhắn tới cô ấy
rằng: Mình rất hâm mộ Tâm Lan và mong cô ấy sớm quay lại với chương
trình. Mình là… chàng trai hai mặt – nick name này là do cô ấy gọi mình, hy vọng là cô ấy còn nhớ. Ngày trước, mình đã ngốc nghếch khi cho rằng
tâm lý của cô ấy thực sự có vấn đề. Nhưng sau cuộc hôn nhân lần thứ hai
tiếp tục bị đổ vỡ, mình thực sự rất hối hận… Mình rất cần lời khuyên từ
cô ấy…Hãy giúp mình. Xin cám ơn chương trình nhiều lắm…

- Kính koong… Xin chào chương trình. Chương trình có thể giúp mình liên lạc với Tâm Lan được không?… Mình là người đàn bà khờ dại… Nhờ lời khuyên của cô ấy mà mình đã quyết định để ông chồng si tình quay về với người tình cũ. Sau bảy tháng, anh ấy đã quay về bên mình… Mình rất muốn được gửi lời cám ơn tới cô Tâm Lan…

- Kính koong…

- Kính koong…

- …

Hoàng Ngân khóc tức tưởi. Ông sếp già tháo chiếc kính để lên mặt bàn, dùng chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt…: “Vậy mà ngày xưa, tôi đã gọi cô
ấy vào văn phòng và la mắng cho một trận… Tâm Lan ơi… Hãy tha lỗi cho
tôi nhé!…”

Tâm Lan đã chết, đó là sự thật không ai có thể chối cãi. Nhưng với
anh, anh lại không cho phép bản thân mình tin điều đó là sự thật, ngay
cả khi chính anh là người chứng kiến vụ tai nạn thảm khốc đó từ đầu đến
cuối.

Anh đứng bần thần ngắm nhìn bức hình chung của gia đình mà Tâm Lan cố níu giữ trong đêm mưa ngày ấy đã bị nước mưa làm nhòa đi khuôn mặt cô.
Nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được những đường nét dịu dàng, thanh thoát, một tâm hồn trong sáng đằng sau sự mờ ảo đó.

Trong cuộc đời anh, hạnh phúc của anh, liệu người đàn bà này chỉ là
cái bóng của Kiều Thanh? Phải chăng Kiều Thanh là đêm, còn Tâm Lan là
nắng? Tâm Lan quẩn quanh đi tìm nắng, đi tìm tình yêu trong màn đêm và
quá khứ của anh mà chẳng hay, đêm chính là cái bóng của ban ngày, và ban ngày chỉ là khúc dạo đầu của đêm tối. Chỉ để đến khi vĩnh viễn lìa xa
cuộc đời này, cô vẫn chỉ là cái bóng, là sự mờ nhạt tồn tại và chỉ kịp
lướt qua trong cuộc đời anh?

Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Muộn rồi, phải không em?”.

Đột nhiên, bức hình lớn bật khỏi đinh tường. Cơn gió từ ngoài ô cửa
sổ thốc mạnh vào căn phòng. Tấm ri-đô in hình những bông hoa dại màu
vàng tươi bay phấp phới. Và đôi chân anh quỵ ngã xuống sàn nhà.

Tiếng con mèo trắng tiếp tục cất lên tiếng ai oán, bi thương. Bé Nguyên Thảo cũng tỉnh giấc. Giọng con bé lại thét lên:

- Ba đã làm gì thế ba? Sao ba vô ý để bức hình bị vỡ mặt kính thế này?

- Ba xin lỗi. Ba xin lỗi.

Hoàng Minh luống cuống dựng khung hình lên và để nó dựa vào bức tường gần đó. Anh tự tay nhặt những mảnh kính vỡ đang nằm la liệt trên sàn
nhà.

- Con ngồi yên ở trên giường. Con không có được xuống nền nhà đâu nhé! Coi chừng sẽ bị mảnh kính cứa phải chân tay đấy.

- Dạ.

Bé Nguyên Thảo buồn bã ngồi lật dở xem lại từng bức hình trong cuốn
album ảnh gia đình. Tấm hình nào mẹ Lan của nó cũng cười tươi. Tấm hình
nào mẹ Lan của nó cũng hạnh phúc. Vậy mà… Giọng con bé buồn rầu:

- Ba nhớ mẹ Lan không ba?

Bé Nguyên Thảo hướng đôi mắt mình về phía Hoàng Minh đang ngồi dưới
sàn nhà. Con bé hốt hoảng nhận ra tay anh đang bị chảy máu. Nó lại hét
lên:

- Ba đừng đi đâu nghe ba. Con biết mẹ Lan để bông gạc trong ngăn tủ nào ở phòng khách. Ba chờ con nghe ba.

Hoàng Minh chảy nước mắt. Khuôn mặt con gái anh ngày càng xinh đẹp
như Tâm Lan. Và hơn hết, tính cách của con bé gần như là bản sao hoàn
hảo của người phụ nữ đẹp ấy.

Anh cười trong niềm hạnh phúc hòa với nỗi đau.

- Ba không sao đâu. Con đi từ từ thôi không lại ngã. Lát nữa ba con mình ra thăm mộ mẹ Lan và em bé nhé!

- Vâng ạ. Mà ba ơi ba. Ba đừng có buồn quá. Con sẽ không hư đâu.
Con sẽ chăm chỉ học hành. Con sẽ giúp ba nấu ăn. Ngày trước mẹ Lan dạy
con nhiều thứ lắm. Con sẽ phụ việc ở nhà để ba không vất vả. Con sẽ quét nhà, quét sân. Ba nhé!

- Ừ.

Hoàng Minh mặc kệ bàn tay đang chảy máu. Anh kéo đứa con gái vào lòng mình mà ôm chặt. Anh hôn lên trán của nó, đôi má nó và hứa rằng: ”Ba
mãi mãi sẽ ở bên con. Ngôi nhà này mãi mãi là duy nhất chỉ của hai ba
con mình”.



Người phụ nữ đẹp đến chết mà vẫn cứ mong mỏi một lời yêu thật lòng

- Mẹ đang ở đâu thế ạ?

- Mẹ đang trên đường về. Bé Thảo ngủ trước đi nghe.

- Không! Con chờ mẹ về cơ. Mà mẹ Lan nhớ lấy hình chụp hôm đi chơi Noel và ở sở thú nữa nhé!

- Ừ! Mẹ đang ôm bức hình trong tay nè! Hình đẹp lắm, lát mẹ về, mẹ bảo cậu Lộc treo vào phòng ngủ, để đêm nào mẹ con mình cũng thấy ba
Minh nghe.


XtGem Forum catalog