
iên xinh đjep, cô khoác trên mình bộ váy lệch vai, màu cam
nhẹ, tóc được búi lên cao cùng chiếc nơ xinh xinh, có vài sợi thả ra lưa thưa
phối hợp cùng lối make – up nhẹ nhàng và những trang sức phụ kiện làm cô thật nổi
bật , nét mặt của cô rất baby.
-KÉt – 1 tiếng thắng xe gấp vang lên trước quán bar SINLY
(nói tiếng thắng chứ thật ra chẵng có tiếng nào đâu, hehe).
-Vào vào đi – nGọc Băng đẩy HA RA vào.
-Nhanh đi, hoàng tử đang chờ đấy – Ngọc linh cũng thuyết phục.
-Nhưng nếu lỡ Tuấn Minh (Devil) với Kỳ Thiên (Ken ) cũng ở
đó thì sao – Ha RA ngượng ngạo.
-Có đâu mà, bọn đó tụi này giải quyết xong rồi, vào đi.
Sau 1 hồi giằng co cổ vũ thì HA Ra mới chiệu bước vào cô thu
hết dũng khí thở ra 1 cái thật mạnh rồi quay đầu lại.
-Lần này nếu thất bại hay thành công tao cũng cảm ơn tụi mày
nhiều lắm .
-huhu , mày làm tụi tao cảm động quá rồi nè, thôi vào nhanh
đi, tụi tao luôn xem mày là đứa bạn thân nhất, cố lên .
-Ừm.
Ha Ra bước vào, NGọc Băng và NGọc Linh nhìn nhau mỉm cười mắt
long lanh ai cũng mong lần này sẽ diễn ra thuận lợi, sau đó 2 đứa lái xe rời khỏi
bar SINLY và thẳng tiến bar Kull để xum họp với Tuấn Minh và Kỳ Thiên (bó tay mấy
chị), tụi đó vừa đi thì lại có 1 chiếc xe trờ tới, có lẽ chiếc xe đã đậu gần đó
lâu lắm rồi.
Tiếng nhạc bập bùng, tiếng la hét của khách làng chơi làm
cho không gian nơi đây mờ ảo, Ha RA bước vào đưa mắt nhìn xung quanh nhưng bóng
dáng quen thuộc vẫn không thấy đâu, cũng đã quá giờ hẹn 5 phút rồi, cô lặng lẽ
đến bên quầy rượu kêu li rượu nhẹ và chờ đợi..
10’.
20’.
30’.
1 tiếng.
@#@$#%&^%*&^(*&()*&^
@#@%$&%^*&(*))P&I(%^&
Tiếng chuông điện thoại của HA Ra vang lên.
-Alo.
-Cô đang đợi Choi Han Yu đúng không ? Hừ – 1 giọng nói lạnh
lùng vang lên.
-Cô là ai ?
-Tôi là ai không quan trọng mà quan trọng là tôi biết hắn ta
đang ở đâu – Cô ta nở giọng cười khinh miệt.
-Ở đâu ư ? – HA RA hơi nghi ngờ.
-Đúng , cô hãy vào phòng vip số 2 , nhanh lên nếu không cô sẽ
bỏ lỡ kịch hay đó, hahahah ….-Tút…tút.
-Khoan khoan – Ha Ra vội kêu lại nhưng cô ta đã tắt máy, HA
RA hơi phân vân không biết là mình có nên vào hay không, cô ta nói kịch hay là
kịch hay gì, phòng vip số 2 ư ???
Mọi thắc mắc được dồn vào đầu cô, nhưng rồi, tính tò mò đã
trỗi dậy mạnh mẽ, cô quyết định vào.Từng bước chân cô cảm nhận được tiếng tim đập
của mình, thật khó khăn.
Đây rồi . Phòng vip số 2.
Ủa ? Cửa không đóng, cô lặng lẽ nhẹ nhàng hé cửa , bước vào
nhưng…bước chân của cô đã kịp dừng lại, gì thế này ??
Trước mắt cô không ai xa lạ chính là Han Yu người cô đợi tối
nay nhưng điều quan trọng là trong phòng không chỉ có mình Han Yu mà còn 1 cô
gái khác nữa … cô ta đang ngồi gọn trong vòng tay Han Yu, 2 người lại đang nhìn
nhau, HA Ra không nhìn rõ mặt cô ta là ai, vì ánh sáng trong này quá yếu, mà dù
có sáng như ban ngày đi chăng nữa thì có lẽ cô cũng không thấy rõ vi cô đã nhòa
đi vì nước mắt, cánh cửa từ từ khép lại,….
Tiếng nhạc đã không còn nữa, tiếng nói cười cũng không còn,
mùi rươu cũng không còn, và niềm hi vọng của cô cũng đã không còn.
1 mình đi trên đường vắng lòng trống rõng í nghĩ duy nhất của
cô bây giờ là cô phải … biến mất, nhưng cô sẽ quay lại, 1 ngày nào đó cô sẽ
quay lại làm Han Yu phải hiểu ra được rằng vì anh cô có thể làm mọi chuyện kể cả
phải chiệu cực nhọc….
Quay lại 30 ‘ trước.. tại phòng vip số 2..
-Sao lâu thế không biết…bọn này định cho mình leo cây chắc –
Han Yu ngồi trên ghế mà cứ muốn đứng muốn ngồi, cứ đưa tay lên xem đồng hồ (tg
: anh ơi, chị í ngoài kia mà ).
Cạch…
Cánh cửa bỗng mở ..
Han Yu quay đầu lại định lên tiếng chưởi rũa thì …sửng sốt.
-Chào anh, em là Bảo Hồng , học cùng trường với anh – Con bé
hôm nay mặc bộ váy sexy khỏi nói, cất tiếng chào xong nó tự nhiên tới ngồi gần
Han Yu.
-Bảo Hồng – Han Yu ngơ mặt nhìn kute hết sức.
-Đúng , hôm bữa em có qua lớp kiếm anh nhưng không gặp, em học
10a4 đó – Nó cười.
-À, ra là em hả – Han Yu gật đầu, ngóng ngóng ra cửa, bọn
kia làm gì mà giờ này chưa tới nữa, lấy ai cứu bồ đây.
-Sao thế, anh đang chờ ai à – Con be tinh í.
-Ờ, anh chờ bạn à – Con bé tỏ vẻ ngượng.
-Ừm – Han Yu gật đầu, có vẻ anh không muốn nói chuyện.
-Vậy em ra ngoài trước nha – Con bé đứng dậy nhưng mới đi được
1 bước thì mất đà (vô tình hay cố ý) té xuống, canh đúng tầm tay Han Yu mà hạ
cánh.
Theo phản xạ tự nhiên Han Yu cũng đỡ cô ta lại, hơi bất ngờ
anh cũng khoogn biết phải làm gì cả, con bé Bảo Hồng thì miệng nhếch mép cười
nói cảm ơn, cô ta đưa mắt nhìn ra phía cửa thì thấy 1 bóng dáng vừa đi khỏi.
-Cô có sao không, nếu không sao thì làm ơn đứng dậy dùm tôi
– Han Yu hơi gằn giọng tiếp xúc với con gái nhiều nên anh biết đó là cô ta giả
vờ.
-Dạ, không sao, vậy