
Nó cảm nhận được ông ấy rất gần gũi, rất thân quen.
Giật mình tỉnh dậy, mới có 4h sáng. Nó cũng không ngủ được nữa. Mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà nghĩ về giấc mơ.
*********
Sáng sớm....
- Sao lại mắt gấu trúc thế kia? Không ngủ quen hả?
- Không có. Là em mơ thấy....
Đang định nói tiếp hai từ "ác mộng" nhưng lại không nỡ. Nó khẽ thở dài.
- Bà quản gia thái vài lát dưa chuột cho cháu.
Ăn sáng xong, hắn bắt nó nằm ra ghế sofa để hắn chỉnh chu lại sắc đẹp cho nó. Hắn nói: "Xinh thế này tự nhiên lòi ra cặp mắt gấu trúc là không ổn."
Nó phì cười. Hắn rất ân cần, chu đáo với nó. Mà khoan, hắn vừa nói nó xinh sao? Đây có thể coi là một lời khen được không nhỉ?
Đến lớp, Vy cố gắng tỏ ra vui vẻ chào mọi người. Nhưng hình như cái miễn cưỡng ấy không qua nổi mắt Trần Kỳ. Cậu ngồi cạnh nó, đưa cho nó cây kẹo mút, hỏi nhỏ:
- Cậu không sao chứ.
Nó nhận lấy cây kẹo, bóc ra ăn luôn, trả lời.
- Tớ ổn.
Tưởng Kỳ sẽ an tâm, ai ngờ cậu ta cốc nhẹ vào đầu nó một cái, mắng yêu.
- Đồ ngốc. Cậu nói là cậu ổn nhưng thật ra cậu không ổn tí nào.
Vậy sao? Đúng vậy. Nó nói là nó ổn nhưng thực chất nó không ổn tí nào. Nó thấy cực kì mệt mỏi. Giờ ra chơi, Ân và Kỳ bắt nó xuống phòng y tế nằm. Sau đó hai cô cậu còn mua bánh ngọt cho nó ăn nữa. Khỏi nói nó xúc động thế nào. Còn năm phút nữa là vào lớp, nó đuổi bằng được hai con người kia lên lớp. Nó cứng đầu quá, Ân với Kỳ đành phải nghe theo.
Chuông vào lớp, nó định chợp mắt một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Người đó kéo mạnh tắm rèm che ra, hỏi một cách lo lắng.
- Vy, em không sao chứ?
Là Minh Thiên. Nó ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn.
- Sao anh lại ở đây
- Trốn tiết.
Hắn thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nó. Trốn tiết hả? Đây là hành động của một học sinh ngoan nên làm sao?
- Em không sao chứ?
Hắn hỏi lại, đồng thời dùng má hắn áp vào má nó kiểm tra xem nó có sốt không. Má chạm má. Hành động của hắn làm cho mặt nó đỏ ửng, cũng vì thế mà má nóng hơn.
- Hình như không sốt. Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?
Nó vẫn cứ đơ đơ. Vài giây sau mới hoàn hồn lại, nó khẽ trả lời.
- Không sao. Em đỡ nhiều rồi.
- Vậy nằm nghỉ đi. Anh sang giường bên cạnh nằm.
Hắn kéo tấm chăn mỏng lên người nó rồi sang giường bên cạnh nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại quay ra nhìn nó.
Hai chap nữa vào ngày mai. Các bạn hãy dành tình cảm cho chuyện của mình nha!
Minh Thiên đi ngang qua lớp nó. Định là xem nó có đói hay mệt không nhưng không thấy nó ở trong lớp, hắn hỏi mấy đứa bạn thì mới biết nó đăng nằm ở phòng y tế. Lúc hắn chạy xuống cũng là lúc Ân và Kỳ vừa đi lên. Mà hắn cũng không để ý. Thấy nó hơi mệt mỏi, hắn dùng "má áp má" để kiểm tra xem nó có sốt không.
Lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn thường kiểm tra bằng cách này thay vì dùng tay đặt lên trán. Hắn ban đầu chỉ là lo lắng cho nó nên không ý thức được hành động. Sau đó mới nhận ra má nó đang nóng lên vì ngượng, hắn mới bỏ nó ra.
Nhìn nó ngủ trông tựa như một thiên thần vậy. Hắn cứ nhìn nó như thế mà không biết chán.
*************
Tan học, Ân và Kỳ mang balo của nó xuống. Lúc đấy nó đã tỉnh được một lúc, Thiên kể chuyện cười cho nó nghe, hai đứa quay ra cười ha hả. Ân đứng ngoài khẽ hắng giọng.
- Vy, tớ mang balo trả cậu đây.
Nó xuống giường, nhận lấy balo rồi cảm ơn Ân.
- Đợi anh ở cổng.
- Dạ.
Hắn nói xong, xoa đầu nó, cười xã giao với Ân và Kỳ rồi đi ra ngoài.
- Cậu với anh Minh Thiên là có quan hệ gì đây. Tớ nghi lắm nha.
Ân cười cười, huých tay nó. Nó không trả lời, quay ra nhìn tên Kỳ nãy giờ chưa lên tiếng thấy cậu ta làm mặt thờ ơ.
- Này....
Nó đứng trước Kỳ, huơ huơ tay.
- Lè.......
Cậu ta thè lưỡi dọa nó làm nó tí nữa thì ngã ngửa. Vậy mà nó còn cứ tưởng cậu ta giận nó cái gì nữa.
***********
Hắn đưa nó tới một nhà hàng lớn. Vẫn là thói quen cũ, nắm tay nó tự nhiên đi vào bên trong. Cầm thực đơn trên tay, nó gọi la liệt cả đống món ăn đến mức mà anh phục vụ ghi không kịp. Hắn ngồi đối diện khẽ nhoẻn cười. Lại là nụ cười ấy, rất đẹp.
Ăn no nê căng bụng, hắn đưa nó về. Trên đường về do mệt quá, nó lim dim mơ ngủ. Chẳng hiểu sao lại ngả đầu vào vai hắn trong vô thức rồi chìm dần vào giấc ngủ. Hắn đang ngồi lướt web trên điện thoại, thấy nó ngả đầu vào vai mình, tự nhiên con tim cứ đập mạnh hơn, nhanh hơn.
Hắn nhìn nó ngủ ngon, khẽ cười. Xin tuyên bố là kể từ sáng nay ở phòng y tế, hắn chính thức bị nghiện ngắm nó ngủ. Hắn vuốt nhẹ mái tóc óng ả của nó rồi nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Hắn. Hình như lỡ yêu nó rồi?
**************
Sáng sớm, mà thực ra là đã hơn 10h rồi, nó mới tỉnh dậy. Hôm nay là chủ nhật mà.
Yaaaa ~~