Old school Swatch Watches
Adeline bên sợi dây đàn

Adeline bên sợi dây đàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324354

Bình chọn: 7.00/10/435 lượt.

trầm bổng giống như mây trôi nước chảy, say đắm lòng người. Tiếng đàn thanh thoát xuyên qua tiếng người nói huyên náo, vang vọng bên tai mỗi người. Tất cả học sinh ngồi phía dưới đều bị cuốn hút. Mọi người đều yên tĩnh thưởng thức bản nhạc có sức hút mê hồn này. Toàn hội trường đều im phăng phắc, chỉ có tiếng đàn uyển chuyển bay bổng trong không trung…

Shin Chul Kang, hội trưởng hội âm nhạc của trường khẽ nhắm mắt, thả hồn mình vào tiếng đàn du dương trầm bổng này. Nếu anh không nhầm thì đây là âm thanh của đàn tranh, một loại nhạc cụ dân tộc của Trung Quốc. Cô giáo dạy nhạc của anh đã từng nói, loại nhạc cụ này được mệnh danh là “dương cầm của phương Đông”. Tuy anh không biết chơi đàn tranh nhưng nghe tiếng nhạc có thể thấy tài năng của người chơi đàn vô cùng cao siêu. Anh không khỏi tò mò: Rốt cuộc nghệ sĩ này là người như thế nào?

Bản nhạc kết thúc, Hiểu Tranh bước ra sân khấu trong sự nín thở chờ đợi của mọi người. Đôi mắt đen nhánh giống như hai viên kim cương đen. Đôi lông mi dài. Cái mũi thanh tú. Đôi môi anh đào đỏ bóng gợi cảm. Làn da trắng như tuyết, giống như ngọc bội trắng không tỳ vết nhưng lại mỏng và mịn, dường như chỉ cần thổi nhẹ là rách. Khác với những cô gái ép tóc, làm xoăn, mái tóc của cô thẳng tự nhiên, giống như tấm lụa đen bóng bồng bềnh trên bờ vai thon nhỏ. Vẻ đẹp của cô nhẹ nhàng mà thanh thoát, không rực rỡ chói lòa như mẫu đơn nhưng lại thanh tú thoát tục như hoa lan.

Vẻ đẹp dịu dàng và tài năng xuất chúng của cô thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt trong hội trường. Mọi người đều dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô mỉm cười, bước đến trước micro chào mọi người theo cách chào truyền thống của Hàn, rồi nói tiếng Hàn rất lưu loát: “Chào mọi người, tôi là học sinh trao đổi đến từ Trung Quốc, tên tôi là Tần Hiểu Tranh, rất mong nhận được sự chỉ bảo và giúp đỡ của mọi người…”.

Khả năng sử dụng tiếng Hàn thành thạo của Hiểu Tranh khiến tất cả vỗ tay thán phục. Lẫn trong tiếng vỗ tay ấy là tiếng hò hét của nam sinh. Trong những buổi meeting ở trường, Hiểu Tranh chưa bao giờ thấy không khí nhộn nhịp như thế này, sự chào đón nhiệt tình của mọi người khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Shin Chul Kang không rời mắt khỏi cô gái Trung Quốc trên sân khấu. Anh không dám tin vào mắt mình. Đó chính là cô gái thảm hại mà anh đã gặp ở thang máy. Cô giờ đây là một người đặc biệt, thanh tú thoát tục, say đắm lòng người, quả là khiến người ta không rời mắt được.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô.

Một cảm giác kỳ diệu chưa từng có trào dâng trong lòng anh. Anh dịu dàng nhìn cô gái Trung Quốc đẹp như thiên thần kia rồi khẽ mỉm cười: “Thì ra cô ấy tên là Tần Hiểu Tranh”.

Buổi meeting kết thúc, Hiểu Tranh vác đàn bước ra khỏi hội trường. Có lẽ vì cô đi khá sớm nên hành lang dài tít tắp chỉ có một mình cô, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình và tiếng nói mơ hồ phát ra từ hội trường. Cô nhìn qua cửa kính, phòng học trống trải không một bóng người. Hiểu Tranh ngắm nghía rất kỹ nơi mà mình sắp học tập. Cũng không có gì đặc biệt, so với nơi cô học trước đây thì thiết bị dạy học đầy đủ hơn, hiện đại hơn, có máy chiếu, điều hòa, ti vi màn hình tinh thể lỏng treo tường. Ở một góc cuối phòng học còn có tủ lạnh và lò vi sóng. Hiểu Tranh cảm thấy mơ hồ, vì sao trong phòng học lại có những thứ này nhỉ?

Bước xuống dưới sân trường, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để ngắm nhìn ngôi trường ngập tràn trong hương hoa. Nhà ăn, hội trường, phòng họp, ký túc, thư viện, mỗi tòa nhà đều cách nhau rất xa. Các tòa nhà màu trắng đứng sừng sững trên bãi cỏ xanh rờn, cao vút đến tận tầng mây. Hai màu xanh trắng hòa quện vào nhau một cách hài hòa.

Về ký túc, Hiểu Tranh thấy bụng mình sôi lên. Cô cúi đầu xoa bụng thì mới phát hiện bận rộn cả một ngày nên quên mất cái bụng của mình.

Hiểu Tranh nhìn bát mì úp, không ngừng xuýt xoa: “Thơm quá, thật không uổng công ta đã vất vả mang theo mày vượt qua đại dương mênh mông”. Nói xong, cô há miệng rất to, đang định đưa mì vào miệng thì nghe thấy tiếng “cạch”. Cửa ký túc mở ra, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc ngắn bước vào. Cô ấy cũng há mồm nhìn Hiểu Tranh, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Hai người tròn mắt nhìn nhau.

“A, cậu là lưu học sinh Trung Quốc vừa mới biểu diễn trên sân khấu lúc nãy, tên là Tần – Hiểu – Tranh”. Hiểu Tranh vẫn chưa kịp nói gì thì cô gái tóc ngắn đã thốt lên.

Hiểu Tranh lập tức ngậm miệng lại, mỉm cười ngượng ngùng: “Ừ, là mình. Xin hỏi cậu là?”.

“Mình là Choi Da Woo. Ôi vui quá, không ngờ chúng mình lại ở cùng một phòng. Cậu chơi đàn thật hay. Mình rất ngưỡng mộ cậu”.

Cô gái không đợi Hiểu Tranh đáp lời mà thao thao bất tuyệt nói về sự ngưỡng mộ của mình dành cho cô, nói về sự yêu mến đất nước và con người Trung Quốc. Hiểu Tranh không nói gì, ngây người nhìn cô gái nhiệt tình, hoạt bát trước mắt.

“Sao cậu lại ăn cái này, đi, đi, đi, mình mời cậu đi ăn”. Cô gái vừa nói vừa kéo áo Hiểu Tranh.

“Cả