Snack's 1967
Adeline bên sợi dây đàn

Adeline bên sợi dây đàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324864

Bình chọn: 10.00/10/486 lượt.

“Chul Kang, anh mau tỉnh lại đi. Trời ơi! Anh chưa bao giờ uống rượu cơ mà, sao hôm nay lại uống nhiều thế này. Thực sự em cảm thấy rất có lỗi với anh”.

Chul Kang thấy đầu nặng như chì, anh mơ màng mở mắt, dường như nhìn thấy khuôn mặt của Hiểu Tranh, nhưng quả thực rất chóng mặt nên nhanh chóng thiếp đi.

Hiểu Tranh dùng khăn ướt lau mồ hôi cho Chul Kang, đắp chăn cho anh, sau đó để lại mẩu giấy trên chiếc tủ cạnh đầu giường.

Chul Kang:

Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự lỡ hẹn của em. Em chỉ muốn nói xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em.

Hiểu Tranh.

Lại là một buổi chiều tối với những ráng mây đỏ rực.

Hiểu Tranh ôm tập bản nhạc nhẹ nhàng đi về phía hội trường. Khuôn mặt của cô ẩn chứa nụ cười ngọt ngào: Joon Ho đến nhà thi đấu chơi bóng rồi, hai người hẹn nhau lát nữa ăn tối.

Khi bước đến cửa hội trường, cô dừng bước.

Cửa mở, vậy thì… Chul Kang ở trong đó sao? Từ đêm Giáng sinh đến nay, mỗi lần nhớ tới sự lỡ hẹn của mình, cô lại thấy trái tim mình thắt lại: Phải đối diện với Chul Kang thế nào đây? Không biết anh ấy đã đọc lời nhắn chưa?

Chần chừ một lúc, cô nhẹ nhàng bước vào.

Trong hội trường rộng lớn có một hình bóng cô đơn.

Chul Kang đứng cạnh cửa sổ, ngước nhìn ráng ngũ sắc cuối chân trời. Ánh chiều tà hắt vào cửa sổ, bao trùm lên người anh, trông anh giống như đang ngập chìm trong ánh sáng diệu kỳ. Khoảnh khắc ấy, Hiểu Tranh bỗng thấy dường như anh không tồn tại, đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Cảm giác có người nhìn mình, anh từ từ quay người lại. Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi u buồn và đau xót không thể kìm nén được.

Hiểu Tranh ngây người. Đó không phải là ảo ảnh mà là Chul Kang thật. Nhưng anh ấy… thật tiều tụy, thật cô đơn… Vì mình ư? Bỗng nhiên cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng Hiểu Tranh.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước về phía anh…

“Em đến rồi à”. Chul Kang cười nhạt, nhưng không rời mắt khỏi cô.

“Vâng”. Hiểu Tranh ngây người nhìn anh, không biết nên nói gì.

“Chúc mừng em”. Chul Kang cười.

“Gì ạ?”. Hiểu Tranh kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tuy bề ngoài Joon Ho rất lạnh lùng, nhưng thực ra cậu ấy là một người rất trọng tình cảm. Anh tin nhất định cậu ấy sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em”. Chul Kang cười, “Chắc chắn hai người sẽ rất hạnh phúc”.

Bỗng nhiên Hiểu Tranh thấy mắt mình nhạt nhòa, như có một làn sương mù bao phủ. Chul Kang không hề trách móc, không tức giận, đến bây giờ vẫn còn nghĩ cho mình. Vì sao lúc nào anh ấy cũng nghĩ cho người khác? Bỗng nhiên, Hiểu Tranh thấy mình thật độc ác.

“Em xin lỗi, hôm ấy đã lỡ hẹn”. Cô bặm chặt môi, khẽ nói. Thú thực cô không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất. Trong lòng có hàng nghìn hàng vạn nỗi day dứt, áy náy, nhưng cô phải chọn Joon Ho.

Chul Kang lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt của cô ấy thật nhợt nhạt, đôi môi cũng sắp bị cắn đến bật máu rồi. Cô ấy… cũng buồn vì mình sao? Anh gượng cười khổ sở, nhưng anh không muốn cô phải buồn một chút nào.

“Không sao, anh không sao thật mà”. Anh mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô: “Chúng ta là bạn tốt, đúng không? Anh sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà tức giận đâu”.

Hiểu Tranh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. Ánh mắt của anh rất chân thành, nụ cười của anh cũng rất dịu dàng… Cô không kìm được, nước mắt cứ tuôn rơi.

“Chul Kang, anh đừng đối xử với em tốt như thế”. Hiểu Tranh vừa khóc vừa nói.

Chul Kang thở dài, khẽ đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Dĩ nhiên anh sẽ đối xử tốt với em rồi. Anh sẽ mãi là bạn tốt của em, sau này cũng vậy, mãi mãi đối xử tốt với em”.

Hiểu Tranh cảm thấy vô cùng xúc động. Mình thật may mắn vì có được người bạn tốt như thế này. Cảm kích ngàn lần nhưng không thể báo đáp, chỉ có thể thầm chúc phúc cho Chul Kang, mong anh ấy sớm có hạnh phúc của mình…

Mặt trời lặn.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học, không khí trong trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Hiểu Tranh thu dọn sách vở xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Joon Ho đứng tựa người ở cầu thang chờ mình.

“Sao anh lại sang đây?”. Hiểu Tranh vui vẻ đi về phía anh. Anh và cô không học cùng một tòa nhà, bình thường đều hẹn nhau ở sân vận động. Hôm nay là lần đầu tiên anh đến cửa phòng học đón cô.

Anh mỉm cười, khoác vai cô đi xuống: “Gọi điện thoại thấy em tắt máy nên sang đây”.

“Ôi, quên không mở máy”. Cô lè lưỡi, ngượng ngùng nói.

“Cô nàng ngốc nghếch”. Anh bóp mũi cô thân mật, sau đó áy náy nói: “Chiều nay đội bóng phải đi ra ngoài tập, vì thế không cùng ăn tối được rồi”.

“Không sao đâu”. Cô cười: “Vì muốn nói cho em biết điều này mà anh chạy sang đây sao?”.

Anh gật đầu.

Hiểu Tranh mỉm cười ngọt ngào, anh coi trọng cô như vậy khiến cô thấy rất hạnh phúc.

Hai người sánh vai đi giữa sân trường, trên đường đi thu hút không ít ánh nh