XtGem Forum catalog
Adeline bên sợi dây đàn

Adeline bên sợi dây đàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324840

Bình chọn: 9.00/10/484 lượt.

ô với ánh mắt xót thương.

Hiểu Tranh nhìn Joon Ho, tất cả mọi nỗi ấm ức, sợ hãi, đau lòng giống như nước thủy triều ập tới.

Joon Ho cũng cảm thấy tim mình nhói đau, luống cuống ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Đừng khóc, không sao nữa rồi…”.

Nhưng cô ấy càng khóc nhiều hơn.

Phải làm thế nào đây? Nhìn cô khóc mà anh thấy tan nát cõi lòng. Anh thở dài rồi ôm cô thật chặt, ghé sát vào tai cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa. Anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa. Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em”.

“Anh nói thật chứ?”. Cô yếu đuối ngước nhìn anh, không còn muốn kiên cường nữa, không còn muốn tự lập nữa, lúc này cô chỉ muốn dựa vào anh, người tài trợ mà cô yêu quý nhất.

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa sự dịu dàng khó có thể diễn tả bằng lời: “Chỉ cần em muốn thì anh sẽ ở bên em, bảo vệ em suốt đời”.

Bỗng nhiên, trái tim cô cảm thấy thật bình yên. Tất cả những chuyện khác dường như không còn quan trọng nữa. Cô lặng lẽ ngả vào lòng anh, trong lòng có một cảm giác an toàn trước đây chưa từng có…

Joon Ho ôm cô rất chặt, giống như ôm búp bê thủy tinh quý giá nhất, trong lòng có cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Bên ngoài cửa sổ, Chul Kang nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường.

Vì sao, vì sao lúc nào mình cũng là người thừa? Vì sao mình không thể chạy đến bên cô ấy đúng lúc để bảo vệ cô ấy? Có lẽ nào họ mới thực sự là định mệnh của nhau. Nghĩ đến điều đó, một hàng nước mắt nóng rát chảy xuống khóe mi của anh.

Màn đêm đen đặc, gió đông buốt giá.

Joon Ho nắm tay Hiểu Tranh men theo con đường rợp bóng cây, đi về ký túc.

Bàn tay lạnh buốt của Hiểu Tranh nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh. Hơi ấm truyền qua cánh tay vào tận tim. Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ vẫn rất lạnh lùng, nhưng giữa đôi lông mày lại ẩn chứa vẻ dịu dàng khó diễn tả thành lời.

Cảm nhận được ánh mắt của Hiểu Tranh, Joon Ho quay sang nhìn cô. Thấy dáng vẻ có chút thơ thẩn của Hiểu Tranh, Joon Ho mỉm cười. Nụ cười rực rỡ, giống như ánh mặt trời ấm áp lúc chớm xuân khiến tất cả băng tuyết đều tan chảy.

“Sao lại nhìn anh như thế? Trông rất giống cô bé ngốc”. Anh trêu đùa cô. Chỉ có điều, dáng vẻ ngây ngô của cô cũng rất đáng yêu.

“Lúc này em vẫn thấy giống như mình đang nằm mơ”. Cô khẽ nói. Trước đó không lâu, anh vẫn là chàng hoàng tử băng giá mà cô chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần, nhưng bây giờ anh đang nắm tay cô. Dường như mọi thứ đến thật đột ngột, nhưng cô không hề sợ hãi. Có phải bắt đầu từ khi biết anh là người tài trợ của mình, cô đã thay đổi suy nghĩ về anh?

Anh siết chặt tay, dịu dàng nhìn cô: “Là giấc mộng sao? Nếu vậy thì hãy để giấc mộng này đừng bao giờ kết thúc”.

Cô không nói gì nữa, chỉ nắm tay anh đi về phía trước.

Cảm giác gió không còn lạnh nữa. Trong không gian tĩnh lặng, hai trái tim ấm áp đang đập chung một nhịp…

Ký túc xá nữ.

“Đến nơi rồi”. Joon Ho lưu luyến nhìn Hiểu Tranh, “Đoạn đường này ngắn quá”.

“Vâng”. Cô khẽ đáp lại. Chắc chắn là mặt mình rất đỏ, nhưng vì đèn quá tối nên anh không nhìn thấy.

“Em lên đi, tắm rồi nghỉ sớm nhé”.

“Vậy thì… em lên đây. Anh cũng về nghỉ đi”. Cô mỉm cười.

Joon Ho nhìn cô quay người bước lên cầu thang. Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh khẽ gọi cô: “Hiểu Tranh”.

Cô quay người lại, tròn mắt nhìn anh.

“Hiểu Tranh… đêm Giáng sinh, anh muốn cùng em đón Giáng sinh. Bảy giờ tối mai, anh sẽ chờ em ở cổng trường”. Dường như không muốn cho cô cơ hội từ chối, nói xong anh lập tức quay người bước đi.

Dưới ánh đèn tối mờ, bóng anh đổ dài xuống đường…

Sau khi tắm nước nóng thật thoải mái, cảm giác lạnh giá và mệt mỏi cũng hoàn toàn tiêu tan. Hiểu Tranh thu mình trong chăn, thở phào nhẹ nhõm.

Ánh đèn ấm áp, chiếc giường nhỏ ấm áp, dường như tất cả chưa bao giờ đáng yêu như tối nay.

Không còn cái lạnh thấu xương, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động bình thường trở lại.

“Bảy giờ tối mai, anh sẽ chờ em ở cổng trường…”. Khuôn mặt đẹp trai của Joon Ho hiện lên trước mắt… Rất cool nhưng thực ra rất yếu đuối, rất dễ bị tổn thương…

Vậy thì, ngày mai mình sẽ đến chỗ hẹn.

Nhưng…

“Hiểu Tranh, bảy giờ tối mai đến nhà hàng “Shinyu” được không? Anh chờ em”. Buổi chiều, Chul Kang mỉm cười nói. Khuôn mặt dịu dàng, nụ cười dịu dàng, giọng nói dịu dàng khiến người ta có cảm giác đắm mình trong gió xuân.

“Vâng”. Cô vui vẻ nhận lời. Họ đã hẹn nhau cùng đón Giáng sinh, cô không quên lời hứa.

“Đi một mình có được không?”. Anh ân cần hỏi.

“Dĩ nhiên là được rồi ạ”. Anh và cô đã từng đến nhà hàng đó, cách đây không xa lắm.

“Vậy tối mai anh sẽ chờ em ở đó, không gặp không về”. Anh trịnh trọng nói.

Những lời nói lúc ban chiều vẫn còn vang vọng bên tai. Cô đã nhận lời với Chul Kang rồi…

Nhưng, cùng là một đêm Giáng