
nh. Trông anh lúc cười khác hoàn toàn với vẻ băng giá thường ngày…
“Sao anh uống nhiều rượu thế?”. Cô dịu dàng hỏi.
Anh lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt của cô rất dịu dàng, giọng nói của cô cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi… anh có cảm giác bức tường băng trong lòng dần dần tan chảy…
“Hôm nay…”. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói, “là sinh nhật của anh trai anh”.
“Thế ạ”. Cô khẽ đáp lại một tiếng nhưng không biết nên nói gì. Lúc ở trong căn nhà gỗ nhỏ, anh đã từng nói anh trai anh đã chết vì cứu anh. Vậy thì trong những ngày như thế này, có lẽ nỗi day dứt và đau khổ sẽ càng dữ dội hơn…
Giọng nói của Joon Ho rất buồn: “Hôm nay là sinh nhật của Joon Ha. Nếu là trước đây, cả nhà sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng, mời rất nhiều khách khứa đến chúc mừng. Nhưng bây giờ thì chẳng có gì cả, chỉ còn lại nỗi đau đớn khôn nguôi. Tại anh, tất cả là tại anh. Anh biết tất cả mọi người đều oán hận anh…”. Nói đến đây, anh không nói tiếp nữa, chỉ ngẩng đầu, mơ hồ nhìn bầu trời tối tăm, mịt mù.
Anh! Anh có ở đó không? Anh có nhìn thấy em không? Nếu không phải tại em thì có lẽ bây giờ anh đã là nghệ sĩ violon nổi tiếng thế giới. Nhưng, anh vì cứu em mà phải rời xa cõi đời này. Anh có biết không? Thà rằng lúc ấy anh đừng cứu em. Bây giờ, em sống còn đau khổ hơn chết…
Nỗi buồn trào dâng trong lòng Hiểu Tranh. Cô cũng đã từng mất đi người thân nên rất hiểu cảm giác của anh. Dường như tất cả những lời an ủi đều thừa thãi. Cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên anh. Chí ít thì có người ở bên, có đau thương nhưng cũng không thấy cô đơn.
Hai người cứ lặng lẽ ngồi như thế. Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc…
Đêm càng lúc càng lạnh.
Cái lạnh thấu xương khiến Hiểu Tranh bắt đầu cảm thấy chân tay tê cứng. Hiểu Tranh nhìn chiếc áo mỏng manh trên người Joon Ho, khẽ nói: “Bây giờ anh nên về nhà ngủ một giấc”.
Anh lắc đầu. Chính vì không chịu được không khí gia đình ngột ngạt nên anh mới trốn đến đây.
“Nhưng bây giờ anh cần được nghỉ ngơi”.
Nhìn Hiểu Tranh lạnh đến run lên, cuối cùng anh nói: “Anh về ký túc”.
Ký túc? Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn anh. Chẳng phải anh sống ở nhà sao? Tại sao lại còn ở ký túc?
Thực ra, Joon Ho không chỉ có phòng trong ký túc mà vì gia đình có mối quan hệ đặc biệt với nhà trường nên anh được ở trong phòng đơn sang trọng ở tầng một. Cũng chính vì điều đó mà Hiểu Tranh không làm kinh động đến bất kỳ ai khi đưa anh về ký túc.
Hiểu Tranh đỡ anh nằm xuống giường, nhẹ nhàng cởi giày của anh, sau đó vào nhà tắm lấy khăn ướt lau mặt cho anh.
Cảm giác này… thật hạnh phúc. Joon Ho khẽ thở dài, cơ thể đông cứng dần thả lỏng ra. Không lâu sau, anh chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Joon Ho đã ngủ say, Hiểu Tranh khẽ thở dài, đắp chăn cho anh. Bỗng nhiên cô nhớ đến việc ngày mai còn phải đi học. Chắc chắn anh chàng này sẽ ngủ quên, phải giúp anh ấy đặt đồng hồ mới được.
Hiểu Tranh tìm thấy đồng hồ báo thức trên bàn học, sau đó đặt đồng hồ. Cô đang định đứng dậy ra về thì nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Joon Ho vang lên phía sau. Cô vội vàng rót nước cho anh.
Joon Ho lại yên lặng ngủ tiếp. Hiểu Tranh quyết định chờ anh ngủ say rồi mới về. Cô nhìn thấy đống tạp chí trên bàn, muốn giở ra xem nhưng đều là những tạp chí thể thao mà mình không thích đọc, thế nên đứng dậy đi đến giá sách bên cạnh, xem ở đó có cuốn sách nào mà mình thích không.
Khi Hiểu Tranh lấy trên giá sách cuốn Những bản nhạc violon nổi tiếng thì một bức thư rơi xuống. Cô cúi người nhặt bức thư ấy lên.
Không phải chứ? Cô kinh ngạc bịt chặt miệng: Bức thư này… chính là bức thư mà cô đã gửi cho người tài trợ ở Hàn Quốc khi vẫn còn ở trong nước.
Cô không dám tin vào mắt mình, nhìn đi nhìn lại thật kỹ. Bên ngoài phong bì thư có một hình trái tim. Mỗi lần gửi thư cho người tài trợ, cô lại vẽ một hình trái tim trên phong bì thư để bày tỏ lòng biết ơn và niềm nhớ mong của mình. Hình trái tim trên bức thư này do chính tay cô vẽ.
Sau khi xem đi xem lại bức thư nhiều lần, cô chắc chắn rằng đây chính là bức thư mà mình đã viết cho người tài trợ gần đây nhất. Nội dung bức thư là cô thông báo với người tài trợ mình đã cố gắng hết sức để giành suất học sinh giao lưu Trung – Hàn, vì thế sẽ đến Hàn Quốc du học. Hiểu Tranh còn nói nhất định sẽ đến thăm anh. Nhưng bức thư này vẫn còn nguyên vẹn. Điều đó có nghĩa là người tài trợ vẫn chưa đọc bức thư này, dĩ nhiên không biết cô đã đến Hàn Quốc. Chả trách mà cô cảm thấy rất kỳ lạ không biết vì sao đã biết tin mình đến Hàn Quốc rồi mà anh ấy vẫn chưa liên lạc với mình. Nỗi băn khoăn chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay giờ đã được giải tỏa, nụ cười ngọt ngào nở trên môi Hiểu Tranh.
Nhưng thật kỳ lạ… Thư viết cho người tài trợ vì sao lại ở trên giá sách của Joon Ho? Hiểu Tranh nghi ngờ nhìn Joon Ho đang nằm trên giường.
Anh ngủ rất say, những đường nét trên khuôn mặt điển trai đã dịu dàng hơn rất nhiều, kh