Old school Easter eggs.
Ác Mộng Tình Yêu

Ác Mộng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326095

Bình chọn: 8.5.00/10/609 lượt.

ở bên cạnh em trong ba năm không ?

Vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên bên tai tôi.

_Chỉ cần nghĩ đến việc, em đã có người yêu mới và tìm được một người bạn trai cho mình, anh đã hận không thể giết chết kẻ kia và giành lấy em về tay mình. Sau khi biết được, em hiện giờ vẫn không có bạn trai và không yêu ai cả, anh đã mừng phát điên. Anh càng quyết tâm học cùng trường và sống bên cạnh em trong một khu phố. Ban đầu, anh muốn cùng em tạo dựng một mối quan hệ mới, anh muốn kiểm chứng, em có yêu anh, rung động vì anh khi anh đã hoàn toàn thay đổi và khác xưa không ? Nhưng ngay sau đó, anh thấy mình không thể có được em trọn vẹn.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ vào môi tôi, cắn nhẹ vào tai tôi, thanh âm dịu dàng và ve vuốt của hắn thì thầm vào tai tôi.

_Em đã sai khi cho rằng, em không có sức hút gì cả. Em có biết rằng khi anh nhận ra được tình cảm của Khánh Phương dành cho em ngay cả khi em vẫn còn trong bộ dạng xấu xí và buồn cười, anh đã tức giận và ghen tuông nhiều như thế nào không ? Ngay lúc đó, anh chỉ muốn vĩnh viễn nhốt em ở trong phòng và không cho phép em đi đâu cả.

Nhìn thật sâu vào mắt tôi, giọng Hoàng Anh trùng xuống.

_Anh xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em. Anh đã từng hứa là sẽ sửa đổi và không còn đối xử thô bạo với em nữa, nhưng anh chỉ làm được có một nửa.

Tay tôi bị hắn siết chặt, đôi mắt màu xanh da trời của hắn chiếu sáng vào mắt và trái tim tôi.

_Em có thể hứa với anh rằng, ngoài anh ra, em sẽ không còn nghĩ và có tình cảm với bất cứ một chàng trai nào khác được không ?

Tôi ngây người nhìn Hoàng Anh, lệ trên má tôi rơi càng lúc càng nhiều. Trái tim tôi ấm áp, và ngọt ngào khi hắn không còn dùng giọng nói sắc lạnh để nói chuyện và ra lệnh cho tôi nữa.

Tôi chạm vào má, vào mắt, vào mũi hắn. Tay tôi luồn vào những sợi tóc màu vàng mềm mượt của hắn, tôi dịu giọng nói ra tình cảm chân thành trong lòng mình.

_Em đã nói với anh rồi, em yêu anh và thích anh là thật, em không hề lừa dối anh. Có thể em là một cô gái nghịch ngợm, thích sống tự do và phóng khoáng, nhưng em chưa bao giờ ngây thơ trong việc xác định tình cảm của bản thân mình. Nếu em không có tình cảm với anh, em sẽ không phải khổ tâm nhiều như thế.

Tôi cười dịu dàng, đôi mắt tôi nhìn thật sâu vào khuôn mặt hắn.

_Anh có thể tin tưởng em và để cho em làm những gì mà em thích được không ? Em không muốn anh giam cầm em, và đối xử với em giống như một nô lệ của anh.

Cơ thể Hoàng Anh bất giác run lên, hốc mắt hắn đỏ hoe, sống mũi cay cay. Hắn đang xúc động, đang đấu tranh nội tâm dữ dội.

Bàn tay nhỏ bé và mảnh khảnh của tôi, lại bị hắn nắm chặt lấy.

_Anh có thể để cho em làm những gì mà em thích, nhưng em cũng phải hứa với anh là em sẽ không phản bội lại anh, cũng không rời khỏi anh.

Tôi chủ động ôm chặt lấy hắn, hôn hắn.

_Em không muốn hứa với anh, vì lời hứa chỉ là một câu nói phát ra khỏi miệng rồi lại nhanh chóng tan biến vào hư không. Em muốn dùng hành động của mình để chứng minh với anh.

Hoàng Anh mỉm cười, nụ cười không mang theo đau buồn và u sầu, nụ cười như muốn xóa tan đi mọi mây mù và đau khổ của thế gian.

Tôi cười thật tươi, thật đẹp. Tôi dựa đầu vào ngực hắn, tôi lắng nghe nhịp đập trong trái tim hắn, tôi muốn tạo dựng một mối quan hệ hoàn toàn mới với hắn.

Mẹ tôi nói đúng, để có được hạnh phúc và nắm được tình yêu trong tay, tôi phải biết hy sinh cái tôi, và biết dung hòa hai tính cách làm một. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tính cách và suy nghĩ của mình cho phù hợp với hắn, cố gắng tìm ra điểm chung của hai chúng tôi.

Buổi tối, bố mẹ tôi mời Hoàng Anh sang nhà tôi ăn cơm tối. Do bố mẹ tôi vẫn hiểu lầm rằng tôi và hắn đang cãi nhau, nên bố mẹ tôi tìm đủ mọi cách để hai chúng tôi có thể giảng hòa và làm lành với nhau.

Được bố mẹ quan tâm và ủng hộ chuyện tình cảm của hai chúng tôi, tôi rất vui và rất cảm động. Nhưng từ tận sâu thẳm trong lòng mình, tôi vẫn có một nỗi lo sợ và hốt hoảng vu vơ. Tôi biết tình cảm của tôi và Hoàng Anh không chỉ đơn giản như thế này. Có thể bây giờ tôi và hắn hòa hợp với nhau, nhưng tương lai mai sau không ai nói trước được điều gì.

Để xóa tan đi nỗi đau, và sự sợ hãi trong lòng mình, tôi cố tỏ ra không có việc gì và ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ tôi và Hoàng Anh.

Trong bữa cơm tối, bố mẹ tôi cố ý sắp xếp tôi và Hoàng Anh ngồi một bên, bố mẹ tôi ngồi đối diện với hai chúng tôi.

Hoàng Anh rất vui, nên ăn nói lễ độ và hay mỉm cười trả lời các câu hỏi của bố mẹ tôi.

Tôi vừa ăn vừa lắng nghe họ nói chuyện với nhau. Tôi kinh ngạc trước kiến thức của hắn. Tôi vẫn tưởng, hắn chỉ hiểu biết hơn tôi một chút mà thôi, nhưng vượt xa khỏi sức tưởng tượng của tôi, ngay cả bố mẹ tôi cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Xem ra hắn không nói dối tôi, ba năm qua đúng là hắn đã cố gắng học tập như điên nên mới có được thành tựu như hiện nay.

Bố mẹ